NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 1943

“Không hay, thu chiêu!”.

Trịnh Tử Nhã vội vã hét lên.

Bọn họ giật mình, vội vàng thu chiêu, nhưng có vài người vẫn chậm một nhịp.

Rắc!

Rắc!

Rắc!

Rắc!

Tiếng xương gãy vang lên.

Tay chân những người đó bị bàn tay như đao đánh trúng, ai cũng cong người chín mươi độ, xương nứt gãy, bộ dạng vô cùng thê thảm.

Tiếng kêu la thảm thiết cũng theo đó vang lên.

“Khốn nạn!”.

Trịnh Tử Nhã vô cùng tức giận, cũng dùng tay làm đao đánh về phía cổ Lâm Chính.

Nhưng tay cô ta còn chưa đến gần, Lâm Chính đã nhanh chân hơn một bước, đá về phía ngực Trịnh Tử Nhã.

Vù!

Trịnh Tử Nhã bay ngược về sau, đâm vào cửa phòng họp, phá nát cửa. Cả người lẫn cửa đều ngã rầm xuống đất, khóe miệng tràn máu, cực kỳ chật vật.

“A?”.

Người xung quanh đều biến sắc.

“Từ lâu đã có lời đồn thần y Lâm là một y võ, bây giờ xem ra đúng vậy thật. Cậu ta không những có y thuật cao siêu, mà võ thuật cũng cực kỳ đáng sợ. Các vị, chúng ta còn đấu tiếp e rằng sẽ chẳng bên nào được lợi”, một ông lão có vẻ mặt nghiêm nghị, khản giọng nói.

Thật ra ông ta đã nói rất khéo.

Chẳng bên nào được lợi?

Đó chỉ là nói dễ nghe một chút.

Với thực lực Lâm Chính đang thể hiện ra, những người này hoàn toàn không đủ tư cách để nói chẳng bên nào được lợi.

Ông lão chỉ đang nhắc nhở mọi người đừng đánh nữa, rút lui sớm mới là cách tốt nhất.

Những người của Hiệp hội Võ thuật này đều khá sĩ diện, dù đã đến lúc này, nói chuyện cũng phải để ý mặt mũi…

“Nếu vậy thì đúng là không cần phải liều mạng nữa. Nhưng chúng ta không có muốn đấu, e là cũng không được, thần y Lâm sẽ không đồng ý”, người phụ nữ kia cắn răng nói.

Ông lão nhìn chằm chằm thần y Lâm, khẽ quát lên: “Thần y Lâm, tôi khuyên cậu nên dừng ở đây thì tốt hơn. Nếu cậu không đánh tiếp nữa, người của Hiệp hội Võ thuật sẽ không vây công cậu. Có lẽ cậu có thể đấu được chúng tôi, nhưng cậu có thể đấu được cả Hiệp hội Võ thuật không?”.

“Vậy sao ông biết tôi không đấu lại? Có cần… thử xem không?”, Lâm Chính bình tĩnh nhìn ông ta.

“Thần y Lâm, cậu cố chấp như vậy sao?”, ông lão âm thầm cắn răng, hơi tức giận.

“Không phải tôi cố chấp, mà là mấy người cố chấp. Vốn dĩ nhiều người trong các ông không nhất thiết phải chịu tàn phế như vậy, nhưng các người lại không buông bỏ được thể diện, tự cho mình là đúng, không chịu thừa nhận tội trạng của mình nên mới làm đến mức này! Chuyện này không trách được ai khác!”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi