NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 1960

Lương Huyền Mi không hề giải thích, chỉ cúi đầu nói lý nhí: “Anh, anh tới trước đi, có gì chúng ta gặp mặt rồi nói”.

Lâm Chính không dám chần chừ, chỉ lập tức đáp lại: “Được, em ở đó đợi anh, anh tới ngay”.

Nói xong, anh cùng Vệ Yến vội vàng đi tới Tây Giang. Tây Giang là con sông suy nhất của Yên Kinh và cũng là một con sông nhân tạo. Hai bên bờ sông là một trong những cảnh đẹp tuyệt vời của Yên Kinh. Trời vào đêm, có không ít người tới đây đi dạo.

Vệ Yến lao xe như bay, tầm hai mươi phút sau, hai người đã tới Tây Giang. Lúc này, Lương Huyền Mi đang ngồi một mình trên xe lăn, thưởng thức cảnh đẹp bên bờ sông. Gió thổi nhè nhẹ, tóc cô gái bay bay, trông cô gái vô cùng thanh tịnh.

Một vài nhiếp ảnh đi ngang qua không cầm được lòng nên đã chụp cho cô vài kiểu. Lâm Chính lẳng lặng quan sát cảnh tượng. Đợi sau khi người này chụp xong thì anh mới bước lên.

“Huyền Mi! Sao em lại tới đây?”

“Anh..”, Huyền Mi khẽ nghiêng đầu và gọi anh. Đập vào mắt Lâm Chính là khuôn mặt trắng bệch tiều tụy.

Môi cô gái tái nhợt, đôi mắt ảm đạm. Từ sâu trong đôi mắt chỉ còn lại vẻ đơn độc.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”, Lâm Chính hỏi.

“Không có gì”, Lương Huyền Mi mỉm cười, nhìn cảnh sông: “Anh, em chỉ muốn nói chuyện với anh thôi, chứ không có gì”.

“Có chuyện gì, không thể về rồi nói sao? Mặc dù đã cho em dùng Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao nhưng em bị thương không hề nhẹ, đừng để bị gió lạnh. Em về nghỉ ngơi đi”, Lâm Chính nói.

“Thôi anh…vết thương có thể từ từ tĩnh dưỡng, còn gió ở đây, không phải ngày nào cũng bình yên như thế này. Trước đây, khi em sống ở Yên Kinh, thích nhất là tới đây chạy bộ. Mặc dù đây là một trong những khu vực phồn hoa nhưng hướng mặt ra cảnh sông cũng có thể khiến lòng mình lắng lại”, Lương Huyền Mi nói.

“Vậy sao?”, Lâm Chính không nói gì, chỉ cảm thấy Lâm Chính còn đang giấu anh điều gì đó.

“Anh, khi nào anh về?”, .úc này Lương Huyền Mi đột nhiên lên tiếng.

“Về? Về đâu?”

“Đương nhiên là Giang Thành rồi”, Lương Huyền Mi nhìn anh.

“Đang yên đang lành, em muốn anh về làm gì?”, Lâm Chính cảm thấy khó hiểu.

Đôi mắt Lương Huyền Mi khẽ dao động. Cô ta mỉm cười: “Anh…em muốn gặp chị dâu…giờ anh về đưa chị dâu tới đây được không?”

“Chuyện này…”, Lâm Chính không biết phải trả lời thế nào.

“Sao thế ạ? Không tiện ạ?”

“Không phải…chị em hơi bận, có khi không tới được”, Lâm Chính cười khổ.

“Anh có thể vì em một lần không?”

“Sao cơ?”

“Em muốn gặp chị dâu. Dù chị ấy không muốn tới thì anh cũng nghĩ cách đưa chị ấy đến được không?”, Lương Huyền Mi nghiêm túc nói.

“Điều này…”

“Anh…em xin anh đấy. Chỉ cần anh đồng ý với em thì chuyện gì em làm cũng được hết…”

“Để anh gọi điện hỏi chị ấy xem…”

“Anh gọi điện làm gì chứ, anh về Giang Thành mời chị ấy tới là được. Chuyện này chắc chắn là cần bày tỏ thành ý mà. Phải rồi. Cho anh cái này”, Lương Huyền Mi cố gắng tháo sợi dây ở cổ ra đưa cho Lâm Chính.

Lâm Chính ngạc nhiên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi