NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 1993

Lâm Chính lấy ra một túi đựng châm, cắm thêm lên người Huyền Mi. Mỗi một cây châm đâm xuống thì sắc mặt của Huyền Mi lại tốt lên đôi chút dù vẫn còn tái nhợt.

“Tôi xử lý sơ qua hệ thống mai mạch cho cô ấy. Thế nhưng việc phổi bị xơ và xương toàn thân gặp vấn đề thì vẫn phải dựa vào máy móc và sự chăm sóc của mọi người. Giai đoạn này phiền tới mọi người rồi”, Lâm Chính nghiêm túc nói.

“Thần y Lâm nói gì vậy. Cứu người là chức trách của chúng tôi mà. Là điều chúng tôi nên làm…có điều thần y Lâm, nghe vậy thì có vẻ như cậu định rời đi phải không?”

“Tôi đi tìm một vị thuốc có khả năng sẽ cứu được Lương Huyền Mi”, Lâm Chính trầm giọng.

Tình hình của Lương Huyền Mi phải tìm một loại thuốc Đông y tương ứng thì may ra mới chữa khỏi được. Dù có là Sâm Hoàng thì cũng chưa chắc.

“Thuốc gì mà thần kỳ vậy?”, mọi người tò mò hỏi.

“Một loại thuốc có tên là Thiên Huyền Thảo. Chỉ đáng tiếc, nó rất hiếm…tôi không biết chúng sinh trưởng ở đâu?”, Lâm Chính nói.

“Thiên Huyền Thảo à?”, mọi người nhìn nhau. Chưa ai nghe qua bao giờ.

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói nhàn nhạt từ ngoài vọng vào: “Tôi biết ở đâu có Thiên Huyền Thảo”.

Nghe thấy vậy, tất cả đồng loạt quay qua nhìn. Họ thấy Lệ Vô Cực băng bó như một xác ướp đang ngồi ở xe lăn trước cửa.

“Lệ Vô Cực?”, Từ Thiên nhíu mày.

Cung Hỉ Vân lập tức cảnh giác.

“Không cần căng thẳng như vậy, tôi đã thành thế này rồi, các người cảm thấy tôi còn có thể làm gì được các người?”, Lệ Vô Cực liếc nhìn Cung Hỉ Vân, thản nhiên nói.

Cung Hỉ Vân sững sờ, lúc này mới hơi thả lỏng.

“Bác sĩ Trương, ở đây nhờ cả vào anh. Nếu có yêu cầu gì thì có thể nói với cô Vệ Yến, trợ lý của tôi”, thần y Lâm nói với bác sĩ ở bên cạnh.

“Thần y Lâm, đây là chuyện nên làm, nếu cậu có thời gian, có thể mở một cuộc tọa đàm với khoa Đông y của bệnh viện chúng tôi không? Bác sĩ của bệnh viện chúng tôi rất hi vọng có thể học tập một số kinh nghiệm tâm đắc từ cậu”, bác sĩ Trương nắm tay Lâm Chính nói.

“Không thành vấn đề, có thời gian chúng ta hãy cùng nhau giao lưu học hỏi”, Lâm Chính mỉm cười nói, sau đó ra khỏi phòng bệnh.

Nhưng vừa ra khỏi phòng bệnh, nụ cười trên mặt Lâm Chính dần dần biến mất.

Anh bình tĩnh nhìn sang Lệ Vô Cực: “Ở đâu có?”.

“Kỳ Lân Môn!”.

“Kỳ Lân Môn? Đó là đâu?”, Lâm Chính nhíu mày, hỏi.

“Đó là tông môn của tôi, còn vị trí thì vô cùng bí mật, tôi có thể đưa anh đi”, Lệ Vô Cực nói.

“Vậy ý anh là muốn giao dịch với tôi? Anh dẫn tôi đến Kỳ Lân Môn, tôi sẽ chữa trị vết thương trên cơ thể anh?”, Lâm Chính hỏi.

“Không cần, tôi dẫn anh đến Kỳ Lân Môn luôn là được, còn chữa hay không cũng không sao”, Lệ Vô Cực bình tĩnh nói.

“Ồ? Ý anh là anh không muốn hồi phục nữa?”, Lâm Chính tò mò nhìn anh ta.

“Tôi đã nhìn thấu rồi, có võ công hay không thì có tác dụng gì? Có thể thắng nổi lòng người không?”, đôi mắt Lệ Vô Cực vô cùng sâu sắc, khàn giọng nói.

Lông mày Lâm Chính khẽ động đậy, không nói gì.

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi