NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 2010

“To gan, dám xông vào địa lao của Kỳ Lân Môn bọn tao?”.

“Mày có biết mày đang làm gì không?”.

Những người Kỳ Lân Môn đang bị trách phạt nhốt trong địa lao chứng kiến cảnh này thì túm lấy song sắt, gào lên ầm ĩ.

Tuy bọn họ bị nhốt ở đây, nhưng cũng chỉ là trừng phạt, bản thân họ vẫn là người trung thành với Kỳ Lân Môn, đương nhiên sẽ bênh vực Kỳ Lân Môn.

“Ai là Kinh Mẫn?”.

Lâm Chính đi dọc theo lối đi, vừa gọi vừa đánh giá những người ở hai bên phòng giam.

“Là tôi đây, có chuyện gì sao?”.

Một giọng nói yếu ớt già nua vang lên ở cuối dãy phòng giam.

Lâm Chính nhếch môi, nhanh chân bước về phía đó.

Cùng lúc đó, ở xung quanh Kỳ Lân Môn.

“Sư huynh, chỗ này không có!”.

“Sư huynh, ở đây cũng không có gì!”.

“Sư huynh, đã tìm khắp nơi rồi, nhưng vẫn không thấy thần y Lâm đâu cả”.

Người của Kỳ Lân Môn cầm đuốc, tiến hành lùng tìm kiểu trải thảm khắp núi Thiên Côn, nhưng vẫn không thấy tung tích gì của thần y Lâm.

“Khốn kiếp!”.

Lưu Vô Hằng tức giận đấm mạnh một cú vào cái cây bên cạnh.

Rắc!

Cây đại thụ to lớn lập tức gãy làm đôi.

“Sao thế Vô Hằng?”.

Phó môn chủ Lưu Quy dẫn một đám người đi tới.

“Bố, tên thần y Lâm kia trốn mất rồi!”, Lưu Vô Hằng nghiến răng nói.

“Cái gì? Trốn mất rồi? Các con trông chừng kiểu gì vậy?”, Lưu Quy tức giận quát.

“Bố, tên thần y Lâm kia cũng không đơn giản, anh ta im hơi lặng tiếng bỏ trốn, bọn con cũng không ngờ được”, Lưu Vô Hằng bất đắc dĩ đáp.

“Đừng nhiều lời nữa, người đâu?”.

“Bọn con tìm mãi mà chưa thấy tung tích của thần y Lâm đâu cả”.

“Chưa thấy? Phái thêm người, tiếp tục tìm!”.

“Vâng”.

Tiếng đáp vang lên, càng ngày càng nhiều đệ tử Kỳ Lân Môn tham gia vào việc tìm kiếm, trên núi Thiên Côn đèn đuốc sáng trưng…

Tất cả mọi người ở Kỳ Lân Môn đều được huy động, cả núi Thiên Côn đều là bóng dáng của các đệ tử Kỳ Lân Môn.

Nhưng dù bọn họ lùng tìm kiểu gì, vẫn không thể tìm thấy tung tích của Lâm Chính.

Điều này khiến Lưu Vô Hằng vừa cuống vừa giận.

“Khốn kiếp, các cậu làm ăn cái kiểu gì thế hả? Một thần y Lâm tép riu mà tìm mãi không thấy! Tông môn nuôi lũ vô dụng như các cậu làm gì chứ?”, Lưu Vô Hằng ngoạc mồm chửi bới.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi