NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 2013

“Phải đấy bố, bọn họ không thoát được đâu!”, Lưu Vô Hằng vội nói.

“Các cậu nghĩ là bọn họ sẽ nghênh ngang xuống núi sao?”, Lưu Quy lạnh lùng quát.

“Ý của bố là…”

“Nếu bọn họ xuống núi bằng con đường thông thường thì chúng ta đã tìm thấy tung tích từ lâu rồi, thế nên chắc chắn bọn họ đang ẩn náu ở đâu đó, hoặc là đã xuống núi bằng con đường khác”.

Lưu Quy cúi đầu suy nghĩ.

Mọi người đều kinh ngạc.

“Đường khác? Bố, chắc không phải ý bố là khe Phi Ưng đấy chứ?”, Lưu Vô Hằng thì thào nói.

Anh ta vừa dứt lời, ai nấy đều biến sắc.

“Khe… khe Phi Ưng?”.

“Đó đâu phải là đường đi? Đó rõ ràng là đường chết mà!”.

“Gần 10 năm nay, không ai có thể đi qua đó, cùng lắm chỉ có một số loài dã thú trên núi hoạt động ở đó. Cứ cách một thời gian chúng ta lại đến dưới khe Phi Ưng nhặt những con vật bị ngã chết về ăn. Phó môn chủ, nếu bọn họ đi lối đó thì chắc chắn bây giờ đã bị ngã chết rồi”.

“Phải đấy sư phụ, chắc chắn bọn họ sẽ không đi lối này đâu…”

“Trừ khi bọn họ bị điên!”.

Mọi người đều lên tiếng.

“Các cậu đều nghĩ như vậy thì khe Phi Ưng lại thành nơi an toàn rồi”, Lưu Quy lạnh lùng nhìn bọn họ, quát: “Nghe đây! Tôi dám cược với các cậu, chắc chắn bọn họ đã đến khe Phi Ưng! Lập tức phái người đến đó, tìm kiếm tung tích của ba người họ cho tôi!”.

“Bố…”

“Mau lên!”.

Tiếng quát vang lên, sắc mặt Lưu Quy vô cùng nghiêm túc.

Ai nấy tỏ vẻ bất đắc dĩ, chỉ có thể cắn răng chạy về phía khe Phi Ưng.

Trên con đường khấp khuỷu, xuất hiện ba bóng người đang chậm rãi bước về phía trước. Con đường này khá hẹp, nói cách khác không gọi là đường mà là một dải những phiến đá hoặc bờ đất nhô ra. Nếu đặt hai chân xuống thì không đủ chỗ, chỉ có thể đặt một chân trước một chân sau. Bên dưới là vách núi dựng đứng không nhìn thấy đáy. Nếu mà sảy chân thì chỉ có chết chắc. Địa hình vô cùng hiểm trở.

“Sư phụ, cẩn thận!”, Lệ Vô Cực ở phía sau căng thẳng nhìn ông cụ phía trước. Đó chính là Kinh Mẫn

Lúc này Kinh Mẫn trông vô cùng yếu ớt. Ông ta gầy gò, run rẩy men theo vách núi. Lệ Vô Cực nhìn thấy thì lo sợ lắm. Hắn lo sợ Kinh Mẫn xảy ra chuyện, bất cẩn rơi xuống.

“Không sao…Vô Cực, con lo cho mình đi nhé”, Kinh Mẫn thở hắt ra, yếu ớt nói.

“Sư phụ, đệ tử bất hiếu, để sư phụ phải chịu khổ rồi. Đợi rời khỏi Kỳ Lân Môn, đệ tử sẽ chăm sóc sư phụ thật tốt”, Lệ Vô Cực rưng rưng nước mắt, bặm môi nói.

“Đừng nói nhiều nữa. Vùng núi này hiểm trở, khó đi. Với tốc độ của chúng ta, từ đây xuống tới chân núi phải hai tiếng đồng hồ nữa. Nếu người của Kỳ Lân Môn mà phản ứng kịp, từ đường cái vòng qua sườn núi chặn chúng ta thì hỏng. Chúng ta phải nhanh chóng rời đi”, Kinh Mẫn nói.

“Vâng!”, Lệ Vô Cực gật đầu.

Bọn họ tiếp tục đi. Con đường này là do Kinh Mẫn nghĩ ra. Kỳ Lân Môn không giống như những tông môn mà trước đó Lâm Chính từng tiếp xúc. Dù là đảo Vong Ưu thì cũng không thể so bì được. Có thể đào tạo ra được một thiên kiêu như Lệ Vô Cực thì có thể thấy Kỳ Lân Môn có thực lực tới mức nào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi