NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 2313

Người này mặc một bồ đồ thể thao màu đen, tầm 28,29 tuổi, trông hơi gầy và vô cùng lạnh lùng. Mặc dù hắn không quá cao nhưng đôi mắt vô cùng sắc bén, tay chân rắn chắc. Chắc chắn là con nhà luyện võ.

Dù là như vậy mà lại làm loạn ở buổi đấu giá Long Đằng thì lỗ m ãng quá. Sự xung đột khiến cho không ít người ở tầng dưới chú ý. Họ xôn xao bàn tán. Bảo vệ của Long Đằng cũng ngay lập tức có mặt.

“Này, có nghe thấy không? Cấm động!”, người đàn ông vẫn bước vào, Từ Thiên bèn hét lên. Thế nhưng hắn vẫn coi như không nghe thấy gì, chỉ bước tiếp.

“Mẹ kiếp!”, Từ Thiên định bóp cò.

Đúng lúc này, Lâm Chính lên tiếng: “Từ Thiên, cất súng đi”,

“Chủ tịch”, Từ Thiên nhìn anh.

“Cất đi, không là ông mất tay đấy”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Tay sao?”, Từ Thiên giật mình, không hiểu lắm ý của Lâm Chính. Ông ta vội vàng nhìn người đàn ông thì thấy có một thứ gì lóe sáng trong ống tay áo của hắn. Hình như, dưới ống tay áo có giấu một con dao.

“Mặc dù đạn bay nhanh nhưng đó là đối với người bình thường thôi. Còn đối với người luyện võ thì vũ khí của họ nhiều khi còn nhanh hơn cả đạn dược đấy. Ông đừng mạo hiểm”, Lâm Chính nói.

Từ Thiên tái mặt, cảm thấy không cam tâm. Thế nhưng Lâm Chính đã nói vậy thì ông ta cũng không còn lựa chọn nào khác đành phải cất súng đi.

“Anh chính là thần y Lâm?”, người đàn ông nhìn Lâm Chính, hỏi bằng vẻ lạnh lùng.

“Mặc dù tôi không qua lại nhiều với hội trưởng của Long Đằng nhưng tới chỗ của người ta thì cũng phải tôn trọng người ta một chút. Vì vậy tôi không muốn gây sự, anh ra ngoài đi”, Lâm Chính vừa nói vừa lấy ra vài cây kim, châm lên người vệ sĩ và vực anh ta dậy.

“Chủ nhân của tôi bảo anh tới chỗ chủ nhân”, có vẻ như người đàn ông không quan tâm tới lời nói của anh.

“Chủ nhân của cậu là ai?”, Từ Thiên hừ giọng.

“Ông không có tư cách biết chủ nhân của tôi là ai?”, người đàn ông chẳng thèm nhìn Từ Thiên, chỉ nói với Lâm Chính: “Hi vọng thần y Lâm có thể đi cùng tôi. Nếu không, đừng trách sao tôi không khách khí”.

“Vậy à?”, Lâm Chính quay lại, điềm đạm nói: “Tôi muốn xem anh không khách khí thì sẽ thế nào đấy”.

Người đàn ông chau mày, không nói gì nữa, chỉ bước nhanh về phía Lâm Chính. Một bàn tay của hắn ghì chặt vai anh, định đẩy anh ra khỏi phòng.

“Khốn khiếp!”, Từ Thiên tức giận, lập tức cầm súng lên định bắn. Nhưng đúng lúc súng được giơ lên thì.

Vụt! Một tia sáng sắc lẹm phóng tới. Từ Thiên nín thở, trong lúc sợ hãi quên cả việc nổ súng.

Khi tia sáng này sắp tiếp cận ông ta thì…

Keng! Một âm thanh giòn giã khác lại vang lên. Sau đó là những tia lửa nhỏ bắn tung tóe trước mặt Từ Thiên. Tia sáng thay đổi quỹ đạo, sượt qua người Từ Thiên và ghim thẳng vào bức tường sau lưng ông ta.

Rõ ràng vừa rồi là một cú phóng dao kinh hồn. Con dao do người đàn ông phóng ra. Từ Thiên toát mồ hôi hột. Lúc này ông ta đã hiểu lời nói của Lâm Chính.

Nổ súng với người đàn ông này sao? Chỉ sợ đạn chưa ra khỏi nòng thì ông ta đã bị đâm chết rồi.

Thế nhưng dao dù có nhanh thì cũng không nhanh bằng châm bạc của Lâm Chính. Người đàn ông nín thở, cảm thấy bất ngờ. Hắn quay lại, thì thấy thần y Lâm đã đứng dậy.

“Thần y Lâm! Anh!”, hắn còn định nói gì đó nhưng một giây sau Lâm Chính đã siết cổ hắn ta và nhấc lên bằng một tay.

Người đàn ông điên cuồng giãy giụa. Thế nhưng vô ích. Cổ của hắn bị Lâm Chính bóp tới biến dạng, cả người yếu ớt không khác gì một con gà.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi