NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 2346

“Hả?”

Người đàn ông tên Vạn đại sư bèn chau mày, liếc nhìn Đinh Mạo và hừ giọng lạnh lùng: “Hội trưởng Đinh, ông làm gì vậy? Định đối đầu với thế gia Nam Cung sao?”

“Vạn đại sư cứ nói đùa, tôi nào dám. Chỉ là cậu ba vừa mua núi đá tím nên đang ký hợp đồng thôi”, Đinh Mạo mỉm cười nói

“Nhưng tôi nghe nói núi đá tím đã bị người ta thổi giá. Rõ ràng là không công bằng nên tôi tuyên bố hợp đồng không có giá trị! Đinh Mạo, ông mau cút qua một bện. Tôi đưa cậu ba Nam Cung rời đi”, Vạn đại sư hừ giọng.

“Điều này…”, Đinh Mạo trông vô cùng khó coi, ông ta nhìn Lâm Chính.

Lâm Chính bước tới: “Người này là ai vậy?”

“Vạn đại sư – một nhân vật không hề đơn giản, có tiếng ở Thanh Đô”, Đinh Mạo giơ ngón tay cái lên.

“Cậu là thần y Lâm phải không?”, người đàn ông liếc nhìn Lâm Chính và gật đầu: “Khá lắm, anh hùng tuổi trẻ tài cao! Thần y Lâm, cậu nể mặt tôi, sự việc tới đây thôi, được không?”

Lâm Chính liếc nhìn ông ta rồi chau mày, quát Nam Cung Yết: “Ký tên đi”

Đây là sự khinh thường dành cho Vạn đại sư. Ông ta tức giận: “Thần y Lâm, cậu không nghe thấy tôi nói sao?”, Vạn đại sư đanh giọng.

“Nghe thấy rồi!”

“Vậy ý cậu là gì?”

“Ông không thấy sao? Ông muốn tôi nể mặt, chuyện tới đây thôi nhưng giờ tôi chưa định kết thúc chuyện này, tức là tôi khinh ông. Hiểu chưa?”, Lâm Chính nói.

“Cậu…”, Vạn đại sư phẫn nộ.

Sự ngông cuồng của Lâm Chính đã khiến Vạn đại sư kích động. Đám đông cũng nghiến răng, thật chỉ muốn băm vằm anh ra.

“Được! Được lắm! Thần y Lâm. Cậu không chỉ trẻ mà còn ngông nữa. Tôi khâm phục. Có điều tôi cũng hi vọng cậu hiểu rõ một chuyện”, Vạn đại sư cố gắng nén cơn giận, lạnh lùng lên tiếng.

“Chuyện gì?”

“Cậu phải biết, giờ cậu đang ở đâu. Và nơi này, ai mới là chủ nhân”, Vạn đại sư quat lớn và phất tay.

Rầm rầm! Lúc này có rất nhiều xe lao vào khu đổ nát, một lực lượng đông đúc từ trên xe bước xuống.Tất cả đều mặc đồ đen. Hơn nữa những người này đều không phải người bình thường.Trên người họ toát ra sát khí hừng hực.

Những kẻ có võ!

Họ là những có có võ rất mạnh. Ít nhất là cũng mạnh tới mức có thể cảm nhận được khí tức phát ra từ người họ. Chẳng trách Vạn đại sư lại mạnh miệng như vậy.

Trong tay ông ta có không ít kẻ mạnh. Đừng nói là Thanh Đô mà ngay cả trong nước này thì ông ta cũng không sợ ai cả.Tuy nhiên đến nước này rồi thì Lâm Chính cũng chẳng cần phải nhượng bộ.

“Có nghĩa là ông muốn xen vào chuyện của tôi?”, Lâm Chính nhìn Vạn đại sư.

“Thần y Lâm, tôi biết cậu là một y võ xuất chúng và còn là một song lệnh thiên kiêu hiếm có. Thế nhưng tôi cũng phải nói cho cậu biết, ở Thanh Đô chưa tới lượt cậu tác oai tác quái. Tôi biết cậu có thể đánh bại một, mười, thậm chí là hàng trăm người. Nhưng tôi không tin cậu có thể đánh bại được một nghìn người, một vạn người. Cậu nghĩ khi đó cậu có thể bình an vô sự rời khỏi Thanh Đô được sao?”

Đám đông bao vây. Tất cả đều hừng hừng sát khí. Họ siết chặt nắm đấm. Lâm Chính nhìn những kẻ này và nói bằng vẻ vô cảm: “Ông chắc là muốn xen vào chứ?”

“Nếu hôm nay cậu ba mà có hề hấn gì thì tôi đành phải mời thần y Lâm tới thế gia Nam Cung một chuyến thôi. Đi để giải thích với gia chủ nhà Nam Cung”, Vạn đại sư không hề có ý nhượng bộ.

Đinh Mạo toát mồ hôi hột. Ông ta cuống cả lên. Nam Cung Yết thì khẽ thở phào, nở nụ cười lạnh lùng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi