NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Lâm Chính biết bà cụ Tô sẽ cuất hiện nhưng không ngờ bà cụ lại nóng ruột như vậy. Buổi họp còn chưa bắt đầu mà bà ta đã có mặt rồi. 

“Bà!” 

“Bà Tô!”, mọi người có phần bất ngờ. 

“Mẹ, mẹ không trong viện nghỉ ngơi, tới đây làm gì chứ? Sức khỏe của mẹ mới vừa tốt lên chút, đừng có cố mà”, Tô Trân biết mà vẫn đứng dậy hỏi với vẻ quan tâm. 

“Yên tâm. Có A Cối cạnh mẹ, không sao. Nghe nói hôm nay tổ chức buổi họp quan trọng. Bà già này ở trong bệnh viện lâu thấy chán quá nên tới nghe. Mọi người cứ mặc kệ tôi đi, không cần bận tâm. Bà già này ngồi nghe thôi, không có ý gì khác”, bà cụ Tô vừa cười vừa nói. 

Làm gì có chuyện chỉ nghe thôi! Rõ ràng là sẽ có rất nhiều thông tin cơ mật được tiết lộ mà. Nhưng do thân phận của bà cụ nên không ai dám tỏ ra bất mãn. 

Sắc mặt Tô Nhu không được tự nhiên cho lắm. Nhưng lúc này cô cũng không thể làm gì được. 

“Nếu đã như vậy thì Tiểu Vương, đi rót nước cho bà đi”. 

“Dạ”, cô thư ký chạy ra ngoài. 

“Bắt đầu buổi họp thôi", Tô Nhu lên tiếng sau đó nhìn chủ tịch Lâm và mỉm cười: “Chủ tịch Lâm, sếp Mã, trước mặt mọi người là phương án hợp đồng tôi đề xuất. Mời mọi người xem”. 

Buổi họp chính thức bắt đầu. Lâm Chính gật đầu, cầm hợp đồng lên xem. Một lúc sau, không đợi Lâm Chính lên tiếng thì sắc mặt Mã Hải đã tối đi vài phần. 

“Thế này là thế nào? Vừa mở miệng đã đòi một trăm triệu tệ! Hạng mục này cùng lắm là sáu mươi triệu tệ thôi. Còn bốn mươi triệu tệ các người định làm gì? Các người coi tập đoàn Dương Hoa chúng tôi là con cừu béo để thịt đấy hả?”, Mã Hải tức giận quát tháo. 

Tô Nhu sững sờ, cầm hợp đồng lên xem. Sắc mặt cô trông vô cùng khó coi. 

“Tiểu Vương”. 

“Sếp Tô”, thư ký Tiểu Vương chạy lại. 

“Ai soạn hợp đồng này vậy?”, Tô Nhu tối sầm mặt. 

“Là…là”, Tiểu Vương lắp bắp, không biết phải nói thế nào. 

“Là bác soạn”, lúc này Tô Bắc lên tiếng. 

“Bác Tư, sao bác có thể soạn một bản hợp đồng như vậy đươc? Không phải cháu đã lên dự án rồi sao? Sao bác có thể tự ý thay đổi như vậy chứ?”, Tô Nhu cuống cuồng. 

Tô Bắc cười: “Tiểu Tô, đừng tức giận, thực ra hợp đồng như thế có gì quá đáng đâu”. 

“Ồ, vậy tôi muốn nghe xem không quá đáng ở đây là ý gì?”, Mã Hải lạnh lùng hừ giọng. 

“Sếp Mã, hợp đồng này thực ra rất đơn giản. Nguyên vật liệu tầm khoảng hai mươi triệu, ngoài ra còn tiền vận chuyển, tiền bôi trơn, đâu đó vào khoảng ba mươi triệu là ổn, sau đó là tiền làm quảng cáo các thứ, tất cả rơi vào tầm năm mươi triệu là xong…” 

“Chúng tôi có thể bỏ ra sáu mươi triệu tệ để các người có đủ tiền vốn. Vậy thì con số một trăm triệu tệ này là thế nào”, Mã Hải tức giận. 

“Một trăm triệu tệ không phải là do công ty chúng tôi đòi”, Tô Bắc cười nói. 

“Vậy thì ai?” 

“Nhà họ Tô chúng tôi”, Tô Bắc nheo mắt. 

Dứt lời, toàn bộ đám đông sững sờ, tất cả lập tức hiểu ra. Bốn mươi triệu tệ là tiền sính lễ mà nhà họ Tô muốn lấy từ đoàn Dương Hoa. 

Ai cũng biết chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa có ý tứ với Tô Nhu. Nếu không thì đã không có ý giúp đỡ cô hết lần này đến lần khác như thế. 

Giờ người thế thảm nhất ở Giang Thành không phải ai khác chính là chồng của Tô Nhu. Vì anh đang bị nhiều người coi là kẻ bị cắm sừng. Vợ mình bị người đàn ông khác công khai theo đuổi. Thế nhưng mọi người đều có thể hiểu được. Vì đối phương là một chủ tịch Lâm giàu có lại có khí chất ngời ngời. Một kẻ nghèo nàn, ăn nhờ ở đợ thì có thể làm được gì. Việc vợ bị người khác cuỗm mất cũng là điều tất lẽ dĩ ngẫu. Nếu anh dám lên tiếng thì chủ tịch Lâm nhà người ta sẽ tát phát chết ngay. 

Nhà họ Tô đã thầm mặc định rằng Tô Nhu sẽ được gả cho chủ tịch Lâm. Vì vậy Tô Bắc mới dám to gan kê thêm bốn mươi triệu tệ vào hợp đồng, coi như là sính lễ của chủ tịch Lâm đối với nhà họ Tô. 

Dù sao thì tình cảm mà chủ tịch Lâm dành cho Tô Nhu không thể nào chỉ nói miệng được. 

“Bác Tư, sao bác lại có thể làm thế chứ?", Tô Nhu như muốn nổ tung, cô đứng phắt dậy, đập bàn và quát: “Cháu không chấp nhận hợp đồng này! Tiểu Vương, lập tức soạn lại hợp đồng theo dự thảo trước đó, đưa cho chủ tịch Lâm xem” 

“Vâng, sếp Tô”, cô thư ký lập tức chạy ra ngoài. 

“Tiểu Vương, không cần đâu”, Tô Bắc quát. 

“Cô đi nhanh lên”, Tô Nhu hét. 

“Không được đi” 

“Mau đi” 

Hai bên giằng co, Tiểu Vương không biết phải làm thế nào. Đúng lúc này, một giọng nói thản nhiên vang lên 

“Tiểu Vương, cô ra ngoài trước đi”, nghe thấy giọng nói này, Tô Nhu như sét đánh ngang tai. Cô quay đầu lại nhìn. Người vừa lên tiếng…chính là bà cụ Tô đang ngồi uống trà. 

“Bà, không phải bà nói…không xen vào việc của công ty sao ạ?”, Tô Nhu thảng thốt. 

“Đây không còn là chuyện của công ty nữa mà là chuyện gia đình, là chuyện quan trọng của cuộc đời cháu! Tô Nhu, cháu nên biết rõ bác Tư của cháu muốn bốn chục triệu tệ là có ý gì. Và bốn chục đó là tiền gì? Bác ấy vì muốn tốt cho cháu đấy”, bà cụ đặt chén trà xuống, điềm đạm nói. 

“Chuyện này…”, Tô Nhu đột nhiên á khẩu. 

“Bốn chục triệu tệ để lấy Tô Nhu nhà mình, hời quá mà”. 

“Đúng vậy, huống hồ chủ tịch Lâm lại là người hào phóng, sao có thể bận tâm tới số tiền đó chứ? Tôi tin là chủ tịch Lâm sẽ đồng ý thôi”. 

“Chủ tịch Lâm và sếp Tô đúng là đẹp đôi, trời sinh một cặp. Bọn họ mà kết hợp thì cả thị trường Giang Thành này có ai mà không dám phục chứ?” 

“Tôi mà là chủ tịch Lâm thì tôi sẽ đồng ý ngay”. 

Mọi người xì xầm bàn tán, ai cũng tỏ ra ngưỡng mộ chủ tịch Lâm và Tô Nhu. Tô Nhu vốn muốn từ chối nhưng nghĩ tới nhà họ Khai, họ Việt ở Quảng Liễu đang uy hiếp mình thì cô cảm thấy do dự. Thế là cô im lặng. 

Mã Hải không lên tiếng nữa. Vì nếu là sính lễ thì đó là chuyện giữa chủ tịch Lâm và Tô Nhu, ông ta không thể xen vào. Rất nhiều người âm thầm liếc nhìn chủ tịch Lâm, xem ý tứ của anh thế nào. 

Đúng lúc này chủ tịch Lâm khẽ ngẩng đầu hỏi: “Chỉ bốn chục triệu liệu có đủ không?” 

Đám đông sững sờ. Đến cả Tô Nhu cũng không dám tin. Bốn chục triệu có đủ không sao? Lẽ nào chủ tịch Lâm…chê ít? 

“Chắc…chắc là đủ rồi”, Tô Bắc kịp thời phản ứng, lắp bắp trả lời. 

Thế nhưng ông ta vừa dứt lời thì Tô Trân ở bên cạnh đã cắt ngang. 

“Đủ cái đầu ấy? Anh tưởng chủ tịch Lâm là người ki bo như thế sao?”, Tô Trân trừng mắt, vội vàng cười với chủ tịch Lâm: “Chủ tịch Lâm, thực ra chúng tôi không cần sính lễ gì nhiều, tất cả đều là hình thức thôi. Nhưng lần này thì khác, chủ tịch Lâm là hi vọng của tương lai Giang Thành, là doanh nhân ưu tú, đám cưới của người tầm cỡ cũng phải khác biệt. Nếu chỉ có bốn chục triệu tệ sính lễ, chuyện này mà truyền ra ngoài, nhà chúng tôi thì không sao còn chủ tịch Lâm sẽ mất mặt mất”. 

Dứt lời, những người khác không khỏi nín thở. Bốn chục triệu tệ mà coi ít, Tô Trân đúng là ngông hết sức. 

“Vậy theo ý của cô thì cần phải thêm bao nhiêu?” 

Tô Trân do dự, sau đó nở nụ cười: “Một chiếc Rolls – Royce chắc cũng nên có nhỉ. Ngoài ra thì một chiếc du thuyền, mười căn nhà mặt tiền, trang sức vàng bạc cũng chắc chắn phải có nữa…” 

Tô Trân giống như đã nghĩ xong từ lâu bèn nói ra một loạt. Ánh mắt thì long lên sòng sọc. Tính sơ sơ ra từng đó đồ đã cả trăm triệu tệ rồi. 

Tất cả mọi người đều há mồm trợn mắt. Đây khác gì cưỡi lên đầu lên cổ người ta chứ. Chắc chắn rồi. 

Tô Trân nói xong, đám đông như muốn phát điên. 

Sau đó Tô Trân thận trọng nhìn chủ tịch Lâm: “Như vậy có được không chủ tịch Lâm?” 

Mã Hải không nhịn được nữa, đang định lên tiếng thì Lâm Chính đã cướp lời. 

“Còn gì nữa không?” 

Nhà họ Tô nín thở. Hào phòng!Quá hào phóng! 

“Hết rồi, hết rồi, vậy là đủ rồi”, Tô Trân mừng lắm, cơ thể run lên vì kích động và vội vàng xua tay. Thế nhưng lúc này bà cụ Tô đột nhiên lên tiếng. 

“Ngoài ra tôi vẫn còn một yêu cầu đó là hi vọng chủ tịch Lâm có thể trích ra 20% cổ phần của tập đoàn Dương Hoa cho nhà họ Tô chúng tôi!” 

Dứt lời, cả căn phòng lập tức im phăng phắc…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi