NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 2409

Lâm Chính hé miệng định lên tiếng. Nhưng anh đột nhiên do dự. Giờ anh nên dùng thân phận của thần y Lâm hay là Lâm Chính đây?

Lâm Chính nhìn Tô Nhu, cuối cùng anh lựa chọn im lặng.

“Rốt cuộc ai vậy? Là ý tá phải không? Xin hỏi tình hình mắt của tôi hiện tại thế nào rồi? Tôi vẫn còn ở trong học viện Huyền Y Phái đúng không? Chủ tịch Lâm đâu? Tôi muốn gặp chủ tịch Lâm”, Tô Nhu vội vàng kêu lên, hai tay khùa khoạng.

Đúng lúc này, cô đột nhiên chộp được tay của ai đó. Cô giật mình, vội buông ra: “Bàn tay này là của con gái? Cô là ai? Sao cô…lại vào được đây?”

Nhìn bộ dạng hoảng sợ của Tô Nhu, Lâm Chính cảm thấy trái tim nhói đau. Anh quay người rời đi: “Sẽ khỏi nhanh thôi”.

Một giọng nói vừa giống thần y Lâm lại vừa giống Lâm Chính vọng tới.

Tô Nhu giật mình: “Anh…anh là Lâm Chính?”

“Không phải…đây là giọng của thần y Lâm! Anh là thần y Lâm phải không?”

“Cũng không phải…”

“Rốt cuộc anh là ai?”

“Anh là ai?”

Tô Nhu hỏi liên tục. Chỉ đáng tiếc không ai trả lời. Cánh cửa đóng lại, cả căn phòng lại rơi vào im lặng.

Tô Nhu ngồi đờ đẫn trên giường.

Một lúc sau, tiếng thở dài vang lên. Lâm Chính rời khỏi học viện, tới thẳng sân bay. Chuyến đi lần này anh không dẫn theo ai cả, chỉ đi một mình tới núi Đông Hoàng.

“Chủ tịch Lâm, lần này cậu đi tầm bao lâu?”, Mã Hải lái xe, thận trọng hỏi.

“Đại hội Đông Hoàng có lẽ diễn ra không quá lâu. Nhanh thì một tuần, chậm thì nửa tháng tôi sẽ về. Không được xảy ra sơ suất gì ở Giang Thành nhé. Ông biết chưa?”

“Vâng, chủ tịch Lâm”.

“Đợi tôi trở về thì mọi chuyện sẽ kết thúc thôi”

Núi Đông Hoàng nằm ở dải núi phía Tây Bắc, gần biên giới. Đây là một dãy núi cực lớn và cũng là thánh địa dành cho những người thích thám hiểm.

Núi Đông Hoàng có nhiều khu vực không có người. Có rất ít người dám đi qua vùng núi này. Hàng năm, chủ yếu chỉ có những người thích thám hiểm là tới đây và đương nhiên cũng có nhiều người mất mạng.

Lâm Chính xuống máy bay. Bên ngoài sân bay, một người đàn ông mặc vest chạy bước nhỏ tới cung kính nói: “Chủ tịch Lâm, tôi là Trịnh Huyền được sếp Mã sắp xếp đón anh”.

“Ừm”, Lâm Chính gật đầu: “Giờ chúng ta tới núi Đông Hoàng”.

“Vội vậy sao chủ tịch. Anh không tìm khách sạn nghỉ ngơi dưỡng sức sao?”, Trịnh Huyền thận trọng hỏi.

“Dưỡng sức?”, Lâm Chính nhìn anh ta bằng vẻ tò mò: “Ý của anh là gì?”

“Chủ tịch Lâm, anh không biết, cả dãy núi Đông Hoàng gần đây xảy ra chuyện rất kỳ lạ, nghe nói do chịu ảnh hưởng của gió Đông Nam nên chướng khí trong núi đã thổi xuống cả chân núi. Chướng khi này lan dọc theo các ngọn núi khác bao trùm lên tất cả các lối vào. Nếu không có sự chuẩn bị thì chúng ta sẽ không đi vào được. Vì dù sao chướng khí này cũng có độc”, Trịnh Huyền nói bằng vẻ bất lực.

“Ồ!”, Lâm Chính giật mình. Anh nhìn lên trời. Mùa này sao lại có gió Đông Nam chứ? Đúng là bất thường. Hơn nữa gió này lại chỉ xuất hiện ở vùng núi Đông Hoàng. E rằng đây không phải gió tự nhiên mà là do người của núi Đông Hoàng tạo ra.

Lâm Chính mơ hồ ý thức được điều gì đó bèn lên tiếng: “Anh đưa tôi tới lối vào là được. Phần còn lại tôi tự lái xe”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi