NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 2558

“Bà chưa bao giờ thấy? Nhưng không có nghĩa là không có!”, Lâm Chính lạnh lùng hừ một tiếng: “Trên đời này còn nhiều thứ bà chưa từng thấy lắm, chẳng lẽ nó đều không tồn tại sao?”.

“Cậu…”

“Phong trưởng lão, nén hương sắp cháy hết rồi, nếu bà không tiếp tục chữa trị, với số lượng hiện giờ thì hình như tôi thắng rồi đấy”.

Lâm Chính vừa tiếp tục chữa trị cho các đệ tử, vừa nói.

Phong Tín Tử nghiến răng nghiến lợi, vốn còn định tiếp tục gây sự, nhưng thấy rất nhiều giáo chúng vẫn đang chờ đợi nhìn bà ta với ánh mắt khẩn thiết, cuối cùng vẫn cắn răng đi tới, tiếp tục khám chữa.

Vù!

Gió nhẹ thổi qua.

Chút hương cuối cùng hóa thành tro bụi, bay đi cùng gió.

Đệ tử đứng bên cạnh canh lư hương lập tức lớn tiếng hô: “Hết giờ! Hai bên dừng tay!”.

Anh ta vừa dứt lời, Lâm Chính liền dừng ngay lại.

Phong Tín Tử lại ném mạnh châm bạc trong tay lên bàn.

“Tôi nghĩ kết quả đã rất rõ ràng rồi nhỉ?”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

Mọi người gật đầu.

“Trong thời gian một nén hương, giáo chủ tổng cộng chữa được cho 465 người bị thương, Phong trưởng lão chữa được cho 78 người. Theo quy tắc cuộc thi, người giành chiến thắng là giáo chủ!”, Lưu Mã bước tới, lớn tiếng hô.

Lưu Mã vừa dứt lời, những người phía sau ông ta đều kêu lên.

“Giáo chủ vạn tuế!”.

“Giáo chủ uy võ!”.

Đám người này hướng về Lâm Chính, nên đương nhiên sẽ hoan hô cổ vũ anh. Ngoài ra còn có các đệ tử được Lâm Chính chữa trị.

Phía Bách Thảo Đường thì không khí âm trầm.

“Phong trưởng lão, bà còn gì để nói nữa không? Bây giờ thì bà phục rồi chứ?”, Lâm Chính nhìn Phong Tín Tử, sắc mặt lạnh tanh.

Thực ra anh không có hứng thú với Phong Tín Tử, ngay cả Bách Thảo Đường anh cũng không quan tâm lắm.

Dù sao nếu thực sự nói tới y thuật, thì học viện Huyền Y Phái còn mạnh hơn Bách Thảo Đường rất nhiều.

Phải biết rằng, học viện Huyền Y Phái do đích thân anh dạy dỗ, y thuật sao có thể kém được chứ?

Ngặt nỗi Bách Thảo Đường có uy vọng quá cao trong Đông Hoàng Giáo, sự tồn tại của nó còn có ý nghĩa vượt cả ba cung lớn. Nếu anh không xử lý được Bách Thảo Đường, cho dù anh ngồi được vào vị trí giáo chủ Đông Hoàng Giáo, thì chắc chắn cũng sẽ không ổn định. Đến lúc trong giáo đại loạn thì phiền phức to.

Đối mặt với những lời nói của Lâm Chính, Phong Tín Tử siết chặt nắm tay, dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi, cực kỳ không cam lòng.

Nhưng sự thật rành rành ra đó, bà ta không muốn nhận thua cũng không được.

“Giả dối! Tất cả đều là giả dối!”.

Đúng lúc này, một đệ tử của Bách Thảo Đường bỗng đứng ra.

Tất cả mọi người đều quay sang nhìn anh ta.

“Lý Lãng, cậu nói cái gì vậy?”, Lưu Mã lạnh lùng hừ một tiếng: “Chỗ này không đến lượt cậu lên tiếng! Lập tức quay về chỗ cho tôi!”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi