NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 2811

“Hết cách, thần y Lâm không ký chắc chắn sẽ bị chửi”.

“Nhưng đây là cược tính mạng”.

“Có cần phải thế không? Thần y Lâm là người tốt”.

Dân mạng đau lòng không thôi.

Người thanh niên tên Tòng Thảo đó lại hạ thấp giọng, mỉm cười nói: “Thần y Lâm, thật ra có ký bản thỏa thuận này hay không cũng không quan trọng. Anh ký cũng chết, không ký… cũng chết, người đối đầu với thôn Dược Vương, chúng tôi chưa bao giờ bỏ qua!”.

“Anh nghĩ anh chắc chắn thắng tôi rồi sao?”, Lâm Chính nhìn anh ta.

“Tôi đã nghe nói về anh, buổi phát sóng trực tiếp khi anh cứu người tôi cũng đã xem. Anh đúng là rất xuất sắc, chỉ tiếc ở trước mặt thôn Dược Vương chúng tôi thì không đáng nhắc tới”, Tòng Thảo lắc đầu cười.

Lâm Chính không đáp.

“Được rồi, đừng nhiều lời nữa, chúng ta mau bắt đầu đi!”.

Tòng Thảo nói, sau đó lùi về sau một bước.

Lâm Chính cũng lùi về sau một bước.

Lúc này, khán đài hai phía Nam, Bắc đều có một người đứng dậy.

Một người là đại diện của Hiệp hội Y tế Hoa Quốc, Trương Hạc.

Trương Hạc là phó hội trưởng của Hiệp hội Y tế Hoa Quốc, rất nổi tiếng trong giới y tế cả nước.

Ông ta cực lực phản đối trận đấu hôm nay, nhưng vô ích.

Sức mạnh của thôn Dược Vương quá lớn, chỉ dựa vào ông ta không thể hủy bỏ được trận đấu y này.

Trương Hạc vô cùng tức giận, vốn định kháng nghị, nhưng lại không ngờ thôn Dược Vương lại sử dụng sức mạnh buộc ông ta phải đến hiện trường đấu y để làm trọng tài.

Chuyện này là một sự sỉ nhục rất lớn đối với Trương Hạc.

Trương Hạc nghiến răng, nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn nuốt giận.

Ông lão ở đối diện lại là đại diện của Ẩn Phái Hoa Quốc: Kiếm Lão!

Ông ta tên gì không ai biết.

Chỉ biết ông ta đã sống hơn 150 tuổi.

Ẩn Phái là phái bí ẩn nhất và cũng là phái mạnh nhất trong bốn phái lớn ở Hoa Quốc.

Có thể mời được người của Ẩn Phái đến để làm trọng tài đủ cho thấy sức mạnh của thôn Dược Vương to lớn đến mức nào.

Kiếm Lão lên tiếng: “Thỏa thuận đã ký, sinh tử mỗi người theo mệnh trời. Tôi tuyên bố, trận đấu y chính thức bắt đầu!”.

Dứt lời, người ở hiện trường đều hồi hộp.

Ở lầu 4 tòa nhà phía Bắc, Lâm Tâm Lạc và đám người nhà họ Lâm nhìn qua cửa sổ.

“Thần y Lâm, nếu anh đồng ý cúi đầu thì sao lại đến nông nỗi ngày hôm nay? Lần này thần tiên cũng không cứu được anh”, Lâm Tâm Lạc lẩm bẩm.

Ở khán đài.

“Bách Tùng à, tôi đã nói ông khuyên thần y Lâm, đáng tiếc ông lại không nghe. Lần này e là thần y Lâm sẽ thua thảm hại”, Lữ Lộng Triều liên tục lắc đầu, không ngừng thở dài.

Còn Trịnh Nam Thiên ở không xa thì vẻ mặt âm trầm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi