NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

“Cô không cho phép thì có tác dụng gì? Cô nghĩ anh ta sẽ nghe theo cô? Cô muốn anh ta nghe theo cô rất đơn giản, anh ta chắc chắn sẽ yêu cầu cô làm gì đó cho anh ta, đổi lấy tự do cho Lâm Chính! Anh ta hoàn toàn không quan tâm Lâm Chính có quỳ hay không, anh ta chỉ quan tâm cô có cầu xin anh ta tha cho Lâm Chính hay không thôi!”, Lâm Chính nói. 

Sắc mặt Tô Nhu biến đổi. 

“Chủ tịch Lâm, anh đừng ngậm máu phun người! Tôi… Tôi là loại người đó sao?”, Hoa Mãn Thần vô cùng tức giận, thực tế lại vô cùng lo sợ. 

Bởi vì Lâm Chính nói không sai chút nào. 

Nếu Lâm Chính cược thua, anh ta chắc chắn sẽ bảo cấp dưới của mình ép Lâm Chính quỳ trước cửa bệnh viện. Nếu Tô Nhu cầu xin, anh ta sẽ nhân cơ hội đề ra yêu cầu với Tô Nhu. 

Nhưng tâm tư của anh ta đều bị Chủ tịch Lâm nhìn thấu. 

Dù là vậy, Hoa Mãn Thần cũng sẽ không thừa nhận. 

Tô Nhu không nói nên lời, cô đã bị lời nói của hai người này làm choáng váng. 

“Chủ tịch Lâm, tôi biết anh không thích tôi cho lắm, nhưng tôi cũng không hi vọng anh ngậm máu phun người ở đây. Hoa Mãn Thần tôi không hèn hạ như anh nghĩ”, Hoa Mãn Thần đầy căm phẫn nói. 

Dù sao bây giờ Chủ tịch Lâm cũng không có chứng cứ, anh ta không thừa nhận là xong, dù là Chủ tịch Lâm cũng không làm gì được anh ta. 

Đúng lúc đó, một cáng cứu thương lại được đẩy tới. 

“Mau nhường chỗ, mau nhường chỗ!”. 

Bác sĩ hô lên. 

Mọi người vô cùng kinh ngạc, định thần nhìn lại, một người đàn ông đang nằm trên cáng, ôm cổ tay bị gãy của mình, vẻ mặt đầy đau đớn. 

Mấy người họ vội vàng tránh ra. 

Nhưng Hoa Mãn Thần lại vô cùng kinh ngạc. 

Bởi vì người này… chính là anh Sói mà anh ta đã cử đi. 

Không biết anh Sói lấy đâu ra sức lực, lúc đi ngang qua Hoa Mãn Thần đột nhiên lại níu lấy anh ta. 

“Cậu chủ, cậu chủ, cậu nhất định phải chữa khỏi cho tôi. Tôi đã làm theo lời cậu nói đi chặn đường thần y Lâm, dạy dỗ tên Lâm Chính kia. Bây giờ tôi bị thương, cậu nhất định phải chữa khỏi cho tôi…”, anh Sói điên cuồng hét lên. 

Vừa dứt lời, Hoa Mãn Thần bỗng nhiên biến sắc. 

Tô Nhu và Tô Quảng cũng kinh ngạc vô cùng. 

“Anh… Anh đang nói gì? Tôi không quen biết anh! Anh mau buông tôi ra!”. 

Hoa Mãn Thần vội vàng giãy ra, nhưng vì sức lực quá lớn… 

Rắc! 

Xương cổ tay của anh Sói lập tức vang lên tiếng rắc. 

“Á!”. 

Anh Sói hét lên thê thảm. 

“Anh làm gì vậy?”. 

Bác sĩ ở cạnh lập tức quát anh ta, sau đó vội vàng đẩy anh Sói vào trong phòng cấp cứu. 

“Ồ? Hóa ra người sai anh ta đi chặn đường tôi là anh à?”, Lâm Chính giả vờ bừng tỉnh, lên tiếng: “Thảo nào xe của tôi bỗng nhiên bị người ta đâm phải, còn có một đám côn đồ muốn đánh tôi. May là bên cạnh tôi có nhiều vệ sĩ, nếu không tôi đã không kịp đến cứu chữa cho Trương Tinh Vũ”. 

“Anh… Anh đang nói gì vậy? Tôi hoàn toàn không quen biết người đó”, Hoa Mãn Thần nghiến răng nói. 

“Anh Hoa, rốt cuộc chuyện này là sao?”, Tô Nhu cũng cảm thấy không ổn, lại hỏi. 

“Người đó chắc chắn là Chủ tịch Lâm tìm đến để diễn kịch. Tiểu Nhu, em đừng tin anh ta!”, Hoa Mãn Thần toát đầy mồ hôi. 

Anh ta không ngờ Chủ tịch Lâm lại có bản lĩnh này, lại xúi giục đàn em đáng tin cậy của mình làm phản. 

“Có nhật ký cuộc gọi và tin nhắn đấy”. 

Lâm Chính lạnh lùng nói: “Bây giờ trong điện thoại của người đó vẫn còn tin nhắn gửi từ điện thoại của anh, có cần đối chứng không?”. 

Hơi thở của Hoa Mãn Thần run lên, bỗng chốc câm họng. 

“Ngoài ra, anh nói anh đã nhờ tài xế của anh đi đóng tiền cho Trương Tinh Vũ. Tôi hỏi anh, anh nói tài xế của anh đi đóng tiền từ lúc nào?”, Lâm Chính lại hỏi. 

Hoa Mãn Thần lắp bắp, sau đó nổi giận: “Liên quan gì đến anh?”. 

“Không liên quan thì tôi không được hỏi sao?”, Lâm Chính lạnh nhạt đáp. 

Tô Nhu nghe vậy cũng nhìn chằm chằm Hoa Mãn Thần, ánh mắt lấp lánh, đợi anh ta trả lời. 

“Tôi… Sáng nay tôi đã bảo tài xế đi đóng…”. 

“Nhưng ba ngày nay, camera trong bệnh viện không hề thấy tài xế của anh đến phòng khám bệnh, chuyện này là sao?”, Lâm Chính lại hỏi. 

Anh vừa dứt lời, Hoa Mãn Thần lập tức lùi ra sau mấy bước, sửng sốt nhìn Chủ tịch Lâm, không nói nên lời. 

Tô Nhu cũng bừng tỉnh. 

Tài xế không đến phòng khám bệnh, vậy chứng tỏ điều gì? Chứng tỏ đám người Hoa Mãn Thần đã biết Lâm Chính đóng tiền từ lâu, nhưng anh ta vẫn nói là mình đóng… Đây không phải là lừa Tô Nhu hay sao? 

Hóa ra mọi chuyện đều là cái bẫy của Hoa Mãn Thần! 

“Anh Hoa, những gì Chủ tịch Lâm nói là thật sao? Anh… vẫn luôn lừa em?”, Tô Nhu cắn môi, hai mắt đỏ lên, hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi