NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Tuy trên đường đi cô không ngừng lau nước mắt, để dấu tay trên mặt không còn thấy rõ nữa, nhưng lúc đến y quán, Lạc Thiên và Lâm Chính vẫn nhận ra sự khác thường. 

"Mặt em làm sao vậy?". 

Lâm Chính đang ăn bữa sáng liền đặt bát mỳ trộn trong tay xuống, cau mày hỏi. 

"Không có gì, chỉ là cãi nhau với bố em, ông ấy giận quá tát em một cái", Tô Nhu nhỏ giọng nói. 

"Bây giờ bố em vẫn đang bó bột, ông ấy là Na Tra sao?", Lâm Chính bất mãn với lời nói dối vụng về của Tô Nhu, lập tức vạch trần. 

Tô Nhu ngập ngừng một lát mới kể rõ ràng nguyên nhân. 

"Cái gì? Thật là đáng ghét! Đúng là mẹ nào con nấy, tên Hoa Mãn Thần kia là súc sinh, mẹ anh ta cũng chẳng có gì tốt đẹp!", Lạc Thiên tức đến nghiến răng nghiến lợi. 

"Bỏ đi Thiên Thiên, mình cũng không muốn chấp loại người đó!". 

"Tiểu Nhu, cậu tưởng cậu không chấp loại người đó thì người ta sẽ không đến tìm cậu nữa sao? Cậu nhầm rồi, đây chỉ là cảnh cáo, lần sau bà ta cũng vẫn sẽ ra tay với cậu như vậy", Lạc Thiên nghiêm túc nói. 

"Nhưng… mình cũng không biết nên làm thế nào…", Tô Nhu nhỏ giọng nói. 

Lạc Thiên nhất thời á khẩu, lén nhìn Lâm Chính ở bên cạnh, cũng không nói gì nữa. 

Hình như Tô Nhu nhớ ra gì đó, lấy một chiếc thẻ ngân hàng trong túi xách ra, đưa cho Lâm Chính. 

"Cái gì vậy?", Lâm Chính ăn một miếng mỳ trộn, nói lúng búng không rõ. 

"Trong này là hai triệu tệ, em đã gửi tất cả tiền tiết kiệm và tiền bán nhà vào trong này. Hai triệu tệ còn lại em sẽ nhanh chóng trả cho anh", Tô Nhu nặn ra nụ cười. 

"Hả? Tiểu Nhu, cậu bán nhà rồi sao? Vậy cậu ở đâu?", Lạc Thiên ngạc nhiên. 

"Mình tạm thời dọn đến ở công ty, bây giờ Duyệt Nhan đã đi vào quỹ đạo, chắc là sẽ nhanh chóng có lợi nhuận. Cậu yên tâm đi, mọi chuyện sẽ tốt lên thôi", Tô Nhu nặn ra nụ cười. 

Ánh mắt Lạc Thiên tỏ vẻ lo lắng, không nói gì. 

Tô Nhu lại nói thêm: "Em để lại một phòng cho anh, anh có thể ở công ty với em". 

Nói xong, cô có chút dè dặt nhìn Lâm Chính. 

Lạc Thiên cũng vô cùng ngạc nhiên. 

Một lát sau, Lâm Chính khẽ gật đầu: "Anh biết rồi". 

Lạc Thiên lập tức thở dài. 

"Em có thể hỏi anh một việc không?", Tô Nhu chần chừ một lúc rồi vẫn lên tiếng. 

"Em muốn hỏi anh làm sao mời được thần y Lâm, làm sao có bốn triệu tệ, đúng không?", Lâm Chính nói. 

"Đúng vậy", Tô Nhu nghiêm túc gật đầu. 

Lâm Chính trở nên do dự. 

Anh tin rằng, nếu bây giờ anh nói cho Tô Nhu biết thân phận của anh, thì chắc chắn cô sẽ tin, nhưng cũng khó mà chấp nhận được.  

Ngoài ra, nếu công bố chuyện này, thì chắc chắn phía Yên Kinh sẽ lập tức phát giác ra anh, dù sao người của nhà họ Hoa và người của Nam Phái đều đang ở Giang Thành, rất nhiều người đang nhìn vào đây, lúc này ra mặt thì không phải là chuyện tốt. 

Sau khi cân nhắc kĩ càng, Lâm Chính quyết định tạm thời giữ bí mật, chờ đi Yên Kinh rồi sẽ nói hết với Tô Nhu. 

"Bởi vì Chủ tịch Lâm nhìn trúng tài năng của anh", Lâm Chính bịa chuyện. 

"Tài năng của anh?", Tô Nhu ngạc nhiên. 

"Đúng, chắc em biết là anh cũng biết chút y thuật, Chủ tịch Lâm nhìn trúng kiến thức y học của anh, nên làm bạn với anh, và cho anh vay bốn triệu tệ vô điều kiện". 

"Đơn giản thế thôi sao?", Tô Nhu cảm thấy khó tin. 

"Đơn giản thế thôi", Lâm Chính khẳng định chắc nịch. 

Tô Nhu vẫn có chút không chấp nhận được. 

Nhưng cô nhanh chóng thở dài, nói rất nghiêm túc: "Nếu Chủ tịch Lâm chịu làm bạn với người như anh, thì anh cũng phải cố gắng, đừng phụ sự tin tưởng của anh ta dành cho anh. Bốn triệu tệ kia anh trả lại cho Chủ tịch Lâm đi, anh giúp em chuyển lời đến Chủ tịch Lâm, bảo anh ta cho chúng ta một tháng. Sau một tháng, em sẽ nghĩ cách trả hai triệu tệ còn lại cho anh ta". 

"Tiểu Nhu, em không cần trả vội, không sao đâu", Lâm Chính nói. 

"Đây là tiền của Chủ tịch Lâm, không phải là tiền của anh, tiền của người khác thì dù sao cũng đừng nợ quá lâu… Em về trước đây". 

Tô Nhu nói rất nghiêm túc, sau đó đứng dậy, đi ra ngoài cửa. 

Nhưng đi đến cửa, cô bỗng dừng bước. 

"Lâm Chính!". 

"Sao vậy?", Lâm Chính tò mò hỏi. 

Chỉ thấy Tô Nhu hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: "Anh có thể được Chủ tịch Lâm đánh giá cao là cơ hội của anh. Hy vọng lần này anh có thể cố gắng, tranh thủ làm nên sự nghiệp, đừng khiến mọi người thất vọng nữa, được không?". 

"Ớ…", Lâm Chính có chút không biết nên tiếp lời thế nào. 

"Còn nữa, lần này… cảm ơn anh…", Tô Nhu lại nói một câu, rồi vội vã bỏ đi. 

Lâm Chính sờ mũi, cười nhăn nhó. 

Nhưng Tô Nhu vừa ra ngoài chưa được bao lâu… 

Két! 

Một tiếng phanh gấp vang lên. 

Sau đó nghe thấy một tiếng nặng nề, rồi vô số tiếng kêu kinh sợ của người đi đường. 

"Xảy ra tai nạn rồi! Xảy ra tai nạn rồi!". 

Lâm Chính và Lạc Thiên nghe thấy thế đều sửng sốt, cùng lao ra ngoài. 

Khi nhìn thấy cảnh tượng trên đường, Lâm Chính kinh hãi biến sắc…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi