NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 3157

Hoa Huyền khẽ nói, sau đó bước về phía Lâm Chính. Lần này cô ta chủ động ra tay.

Hoa Huyền bước nhẹ nhàng.

Bước đi của cô ta không quá nhanh, dán nggười đẹp như hoa bách hợp trong gió, khẽ lay chuyển, khiến người khác nhìn thấy phải say mê. Đây chắc chắn không phải là người đẹp mà dưới hạ giới có thể có được. Cô ta đã sớm thoát tục rồi.

Đôi môi đó, nước da đó đều như muốn lấy đi linh hồn của người khác. Thế nhưng Lâm Chính thì thấy dưới vẻ đẹp này là một sức mạnh khủng khiếp của một cao thủ. Hơn nữa thực lực của cô ta không hề kém top 10 thiên kiêu.

“Thần y Lâm, chú ý nhé”, Hoa Huyền khẽ nói.

Lâm Chính đanh mắt.

Vụt! Gió xung quanh cô ta nổi dậy, tấn công vào đôi mắt của anh. Anh vô thức nhắm mắt lại nhưng rồi đột nhiên nghĩ ra điều gì đó bèn vội vàng mở mắt ra, nhìn chăm chăm Hoa Huyền.

Hình dáng của cô ta trước mặt bỗng trở nên mơ hồ. Sau đó một lượng lớn những hư ảnh xuất hiện xung quanh Lâm Chính. Tất cả đều giống như trong mơ, vô cùng mờ ảo.

“Không hay rồi”, Lâm Chính ý thức được sự bất ổn bèn vội vàng lùi lại.

Nhưng đúng lúc này. Toàn bộ hư ảnh đột nhiên biến mất. Ngay sau đó Hoa Huyền đột ngột xuất hiện trước mặt anh. Mọi thứ thật thật giả giả, anh không thể nào phân biệt được

Cô ta ấn một ngón tay về phía ngực của Lâm Chính. Một ngón tay thôi nhưng mang theo nguồn sức mạnh kinh thiên động địa.

Lâm Chính giật mình, hai tay lập tức đan chéo trước ngực để đỡ đòn.

Âm thanh quỷ dị vang lên. Cơ thể Lâm Chính cứng ngắc. Giống như từng thớ thịt, từng mạch máu trên người anh đều bị ngón tay này kiểm soát. Anh không thể nhúc nhích được lấy nửa phân.

Sau đó…

Ầm! Nguồn sức mạnh một lần nữa phóng ra từ đầu ngón tay, lan tỏa ra bốn phía.

Lâm Chính bị đánh bay bật ra, đập mạnh vào một ngọn núi gần đó. Lần này thì cả ngọn núi nhỏ vỡ vụn.

Cả vùng không gian rung chuyển, đất đá bay tứ tung. Nhà họ Trương đều ngã rạp ra đất.

“Sư tỷ tuyệt quá”, Tinh Xán mừng rỡ, vỗ tay bộp bộp.

Hoa Huyền thu tay về, lạnh lùng nhìn về phía đống đổ nát. Đòn tấn công này không biết mạnh hơn đòn đánh trước đó bao nhiêu lần.

Lâm Chính trước đó vốn đã chiến đấu một trận, cơ thể vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, đối diện với chiêu pháp của Hoa Huyền, thì rõ ràng là anh bị thiệt.

Hoa Huyền cũng tin với đòn tấn công này, Lâm Chính không chết thì cũng bị thương nặng.

Quả nhiên đúng là như vậy. Đợi Lâm Chính bò ra được thì cả cơ thể đã chằng chịt vết thương. Da thịt anh rách ra, mặt cũng bị mấy vết, trông vô cùng đáng sợ.

Nặng nhất có lẽ là hai tay của anh. Mười đầu ngón tay đã bị gãy. Giữa ngực có một cái lỗ đang chảy máu. Không biết là tim có bị tổn thương không.

Anh chưa đứng vững được thì…

Phụt…Anh nôn ra máu liên tục. Cả người loạng choạng.

“Hả?”, nhà họ Trương trố tròn mắt. Hoa Huyền thì thản nhiên nhìn anh, không để lộ biểu cảm gì nhiều.

“Thực lực của Hồng Nhan Cốc quá mạnh…đúng là ngọa hổ tàng long ở đất Hoa Quốc này. Với thực lực của cô thì tôi đoán là ít nhất cũng phải trong top 5 thiên kiêu rồi nhỉ”, Lâm Chính lau máu nơi khóe miệng, trầm giọng nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi