NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 3230

Giọng của cô vô cùng yếu ớt. Vì mới tỉnh lại nên lúc này đến cả việc thở thôi Tô Nhu cũng cảm thấy mất sức.

Lâm Chính không muốn giải thích nhiều với cô.

“Vậy có thể để anh thử không?”, anh chỉ hỏi một câu đơn giản.

Tô Nhu bặm môi: “Tùy anh”.

Không tin thì vẫn là không tin, Tô Nhu thường sẽ không từ chối những yêu cầu không quá vô lý của Lâm Chính.

Lâm Chính bước tới bên cạnh cô, nhìn khuôn mặt trắng bệch với đôi mắt được quấn băng, anh cảm thấy đau lòng.

“Xin lỗi đã để em phải chịu khổ rồi”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.

Tô Nhu giật mình, lập tức lắc đầu: “Không liên quan tới anh, chẳng qua do em đen đủi mà thôi. Bên ngoài tưởng em và thần y Lâm có mối quan hệ mờ ám khiến cho kẻ địch ra tay với em để uy hiếp thần y Lâm…vậy không phải là đen đủi thì là gì?”

Lâm Chính không nói gì chỉ lấy châm ra chuẩn bị châm cứu. Tô Nhu cũng rất phối hợp. Cô vừa trò chuyện vừa hỏi: “Bên ngoài lúc nào cũng đồn thổi mối quan hệ giữa em và thần y Lâm, tại sao anh lại không hề hỏi về chuyện này?”

Câu hỏi khiến tay anh khẽ run run. Một lúc sau, anh bật cười: “Anh tin em không phải là loại người đó”.

“Vậy sao?”, Tô Nhu không nói gì nữa.

Quá trình điều trị khá thuận lợi. Đợi sau khi xong, Tô Nhu cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

“Tầm mười ngày sẽ có hiệu quả. Tới khi đó em có thể tháo băng và bắt đầu luyện tập cho mắt được rồi”, Lâm Chính mỉm cười.

“Luyện tập cho mắt sao?”

Tô Nhu vẫn không tin, bèn hỏi: “Ý anh nói là mắt em đã khỏi rồi?’

“Đúng vậy”.

“Không thể nào! Đến cả thần y Lâm còn không chữa được cho mắt của em, anh…sao có thể làm được chứ?”

“Vì vậy trong mắt em anh không bằng thần y Lâm phải không?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

Tô Nhu há hốc miệng: “Em không có ý đó…”

“Tô Nhu, em nghỉ ngơi đi. Mặc dù mắt của em không còn vấn đề gì nữa nhưng độc trong cơ thể vẫn cần đào thải ra hết. Anh sẽ sắc thuốc để em uống, từ từ thải hết độc trong người ra cho em”, Lâm Chính nói xong quay người rời đi.

“Lâm…”, Tô Nhu định gọi nhưng lại thôi. Cô thở dài, nhắm mắt lại, không muốn nghĩ thêm gì nữa.

Mấy ngày sau đó Lâm Chính ở trong học viện chăm sóc cho Tô Nhu đồng thời tiến anh phẫu thuật cho Nhan Khả Nhi.

Tình hình của Nhan Khả Nhi tệ hơn của Tô Dư nhiều. Mặc dù có kỳ dược thượng cổ trợ giúp nhưng do cô ấy bị tổn thương nặng phần đầu nên dù có chữa trị được thì cũng sẽ trở thành người thực vật. Nếu tốt hơn được chút thì cũng sẽ mất đi trí nhớ.

Lâm Chính cảm thấy đau khổ. Nhan Khả Nhi cũng được coi là chết vì anh. Dù thế nào thì anh cũng phải chữa trị cho cô ấy.

“Vẫn cần thêm các dược liệu khác nữa”, Lâm Chính lầm bầm sau khi bước ra khỏi phòng.

Reng reng…Lúc này, điện thoại trong túi đổ chuông.

Lâm Chính lấy ra xem. Là số điện thoại tới từ Yên Kinh. Hơn nữa nhìn thì có vẻ như…là điện thoại của nhà họ Lâm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi