NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 3237

“Cũng không rõ ạ”.

“Tìm cho tôi! Nếu để họ làm lớn chuyện thì ông xách đầu về đây cho tôi”, đôi mắt Lâm Chính ánh lên vẻ lạnh giá.

“Vâng, chủ tịch yên tâm, bọn họ sẽ không làm gì được đâu”.

Từ Thiên run rẩy, toát mồ hôi hột.

“Bố!

Tiếng kêu tuyệt vọng vang lên. Một cô gái tóc ngắn mặc áo thể thao màu đen đang quỳ dưới đất trong phòng khách khóc như mưa.

Một người đàn ông với khuôn mặt đanh thép, siết chặt nắm đấm đi đi lại lại. Ông ta dường như chỉ muốn tát cho cô gái một phát. Thế nhưng cứ giơ tay lên thì ông ta lại không nỡ.

“Cô đừng gọi tôi là bố nữa. Nhà tôi không có loại con gái như cô”, người đàn ông trung niên gầm lên.

“Bố! Con biết sai rồi! Con thề từ giờ sẽ không dám nữa, hu hu…”, cô gái tóc ngắn nói.

“Giờ có nói gì cũng vô ích. Gia tộc đã ra quyết định rồi, cấm túc ba tháng, thiếu một ngày cũng không được”, người đàn ông bất lực phất tay.

“Bố! Bố nỡ lòng nào tàn nhẫn như vậy ”, cô gái mặt tái mét, lao đến ôm người đàn ông.

“Tàn nhẫn? Con có biết con đã làm gì không? Con suýt nữa đã khiến nhà đó với nhà họ Lâm chúng ta khai chiến rồi đấy. May mà bác của con thông minh, xoay chuyển tình thế, nếu không thì đã đánh nhau rồi. Nhà họ Lâm mà bị tổn thất thì sẽ đổ hết trách nhiệm lên đầu con đấy, tới khi đó không chỉ đơn giản là chuyện cấm túc ba tháng đâu. Có lẽ con bị lột da luôn, biết chưa?”, người đàn ông trung niên hét lên.

Dứt lời, cô gái sững sờ. Sau đó cô ta vội vàng hỏi: Bố…bác trai…đã xử lý xong chưa ạ…”

“Không rõ nữa, nhưng bố nghĩ cũng sẽ không thành vấn đề”.

“Lần này phải cảm ơn bác ấy rồi”, cô gái thở phào.

“Cảm ơn?”, người đàn ông hừ giọng: “Ông ta tốt vậy sao? Chẳng qua là lôi kéo bố của con mà thôi!”

“Ồ, hóa ra là vậy”.

Reng reng! Lúc này, điện thoại của người đàn ông đổ chuông. Ông ta nhìn màn hình và chau chặt mày.

Vừa nói được vài câu thì ông ta đã tắt máy.

“Bố! Là điện thoại của ai vậy? Có việc gì ạ?”

“Còn là điện thoại của ai được chứ? Chuyện của con chứ còn gì nữa?”, người đàn ông hừ giọng; “Xảy ra sự cố rồi, tên tạp chủng đó không chịu nhận quà còn nói ra những yêu cầu hết sức vô lý”,

“Cái gì? Tên đó dám từ chối ạ? Cũng không tự coi xem mình là ai, ai cho tư cách từ chối thế không biết?”, cô gái trừng mắt, tỏ vẻ bất ngờ.

“Nhưng sự việc cũng được giải quyết rồi. Dù cậu ta không nhận thì nhà họ Lâm cũng có cách bắt cậu ta phải nhận. Phía bên đó giờ cho rằng Lâm Chính là người ăn trộm quan tài của đứa bé đó. Giờ con được an toàn rồi”, người đàn ông trung niên điềm đạm nói.

“Cảm ơn bố”, cô gái mỉm cười, nhưng bỗng phụng phịu: “Nhưng bố ơi ba tháng không được ra ngoài đi chơi, nhậu nhẹt, con sẽ chết mất”.

“Còn muốn đi chơi nhậu nhẹt à? Biến”.

Người đàn ông phát tiết. Cô gái thấy vậy thì sợ hết hồn, vội chạy ra ngoài. Tại Giang Thành.

“Chủ tịch, tìm được rồi”, Từ Thiên đích thân tới Huyền Y Phái báo cáo với Lâm Chính

“Hơi chậm đấy”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.

“Xin lỗi cậu, đối phương dùng dịch dung thuật, trong chốc lát chúng tôi không phát hiện ra được”, Từ Thiên tỏ vẻ bất lực.

“Dịch dung sao?”, Lâm Chính giật mình: “Nhà họ Lâm từ khi nào biết dùng dịch dung vậy?”

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi