NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 3242

Lâm chính suy nghĩ rồi nói: “Được, tôi có bằng chứng, để tôi cho ông xem.

Dứt lời, anh lấy từ trong túi ra một thứ, đưa cho người đàn ông xem. Người đàn ông nhìn thấy thì sững sờ.

Lâm Chính sẽ không bao giờ thả hổ về rừng. Những thế lực mạnh tiềm ẩn sẽ phải biến mất, nếu không, với sức mạnh của Huyết Nam Ngục thì sau này chắc chắn ông ta sẽ đâm lén sau lưng Lâm Chính. Anh khó mà có thể phòng bị được.

Nghĩ tới đây, Lâm Chính bèn đuổi theo với tốc độ nhanh nhất có thể. Nguyên Tinh, Tào Tùng Dương cũng phối hợp.

Thế nhưng về tốc độ thì Huyết Nam Ngục vẫn chiếm thế thượng phong. Cả đám cao thủ đuổi theo mà cũng khó đuổi kịp.

“Thần y Lâm. Huyết Nam Ngục tinh thông khinh công, thân pháp cao thâm, chúng ta thật sự không đuổi kịp được đâu”, Tào Tùng Dương quay qua khẽ nói.

Lâm Chính chau mày nhìn Huyết Nam Ngục sắp cao chạy xa bay. Anh hừ giọng và phất tay.

Vụt…Một lượng lớn châm bạc phóng ra từ tay anh giống như mưa sao băng bay về phía Huyết Nam Ngục.

Ông ta cảm nhận được sự tấn công bèn tái mặt, lập tức lật bàn tay, tung ra một chưởng gió bằng máu.

Dưới đòn cản của cơn gió, đám châm bạc đã phải thay đổi quỹ đạo. Đợi đến lúc chúng tiếp cận được Huyết Nam Ngục thì ông ta đã né được một cách dễ dàng.

Có điều cũng chính vì bị châm bạc khống chế mà tốc độ bỏ chạy của Huyết Nam Ngục giảm đi nhiều

Nguyên Tinh, Tào Tùng Dương đã đuổi kịp.

“Chết tiệt”, Huyết Nam Ngục thấy bị đuổi kịp thì bặm môi, dồn toàn lực tăng tốc.

Lâm Chính lại phóng châm bạc. Lần này ông ta không có thời gian chống lại nữa. Rõ ràng là ông ta đã đánh giá thấp sức mạnh châm bạc của Lâm Chính.

Vụt! Vụt…Vài cây châm đâm vào lưng, trong nháy một một luồng sức mạnh như luồng điện truyền khắp cơ thể của ông ta. Huyết Nam Ngục khẽ rùng mình, ông ta không chạy tiếp được nữa.

“Á!”, ong ta kêu rên thảm thiết, cả người đổ gục ra đất, lăn lộn mấy vòng mới dừng lại. Mặt mũi ăn toàn đất bẩn.

“Huyết Nam Ngục, lần này ông định chạy đi đâu”, tiếng hét vang lên.

Nguyên Tinh sải bước, chộp lấy vai của Huyết Nam Ngục định khống chế và phế bỏ khả năng chiến đấu của ông ta. Thế nhưng Huyết Nam Ngục đã quay người lại tung một quyền chống trả.

Ầm! Quyền đánh tạo ra vô số quyền ảnh dội về phía đối phương như một cơn lũ. Nguyên Tinh nín thở, lập tức lùi lại.

Huyết Nam Ngục dùng chút sức lực còn lại định chạy tiếp. Tuy nhiên lúc này ông ta mới phát hiện ra bản thân đã bị bao vây. Giờ có mọc thêm cánh thì cũng không thể nào thoát được.

“Huyết Nam Ngục, từ bỏ đi, hôm nay ông không chạy nổi đâu”, Tào Tùng Dương nói bằng vẻ vô cảm.

“Hừ, xem ra tôi đã đánh giá thấp thần y Lâm rồi. mặc dù cậu còn ít tuổi nhưng thủ đoạn cũng nhiều gớm”, Huyết Nam Ngục nói tiếp: “Thế nhưng tôi cảm thấy chúng ta cũng chẳng có gì mà phải tới mức đổ máu. Thần y Lâm, cậu đâu cần phải ra đòn sát phạt đâu nhỉ!”

“Tôi không thích thả hổ về rừng. Bất kỳ thế lực tiềm tàng nào mà là mối họa với tôi thì tôi sẽ trừ khử ngay. Hôm nay mà không giết ông, sau này ông báo thù thì tôi lại đêm dài lắm mộng”, Lâm Chính bước tới, nói bằng vẻ vô cảm.

“Hừ, thần y Lâm, tôi biết cậu kiêng dè. Thế này, tôi xin lỗi cậu đồng thời thề rằng sẽ không truy cứu chuyện cậu giết đệ tử của tôi nữa, cũng sẽ không báo thù nữa! Cậu để tôi đi, như vậy đều tốt cho cả tôi và cậu”, Huyết Nam Ngục nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi