NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 3274

“Ồ, thú vị đấy”, Tào Tùng Dương mỉm cười.

Hắc Ngũ cảm nhận được tình hình có gì đó không ổn nhưng không biết phải xử lý như thế nào. Ra tay thì đắc tội chết với chủ tịch Lâm. Mà không ra tay thì chủ tịch sẽ giết chết Hắc Nguyên, gây nên mối thù với nhà họ Hắc.

Giờ phải làm sao? Hắc Ngũ siết chặt nắm đấm. Đúng lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc.

“Dừng tay”, một tiếng hét từ bên ngoài từ đường vọng vào.

Lâm Chính quay qua nhìn. Một nhóm người nhà họ Hắc bước tới. Người đi đầu lao thẳng tới chỗ Nguyên Tinh như muốn ngăn ông ta lại

“Thả Hắc Nguyên xuống”, người này gầm lên, tung một cú đấm mạnh như vũ bão và vô cùng khủng khiếp. Thế nhưng trong mắt Nguyên Tinh thì nó chẳng là gì.

“Không biết tự lượng sức mình”, Nguyên Tinh hừ giọng và vung tay.

Vụt! Một cơn gió ập tới người kia.

Rầm! Người kia còn chưa đấm được ông ta thì đã bị cơn gió đánh bay ra xa, đập mạnh vào tường, tạo thành một cái hốc lớn.

“Cái gì?”, người nhà họ Hắc tái mặt. Đám nguyên lão cũng giật mình, nhìn chăm chăm Nguyên Tinh, sững sờ trước đòn đánh vừa rồi của ông ta.

“Người này không hề đơn giản”, một người để tóc dài khẽ nói.

“Không ngờ bên cạnh chủ tịch Lâm lại có cao thủ như vậy. Xem ra thực lực của Dương Hoa mạnh hơn chúng ta tưởng tượng nhiều rồi”.

“Cần phải cẩn thận”, bọn họ lầm bầm.

“Tôi biết rồi, đừng nói nhiều nữa, cứu Hắc Nguyên trước đi”, một người đàn ông trầm giọng. Người đàn ông này ăn mặc sang trọng, mười ngón tay đeo nhẫn ngọc, mũi bấm khuyên ngọc, hai mắt đanh lại, trông vô cùng nghiêm khắc. Đây chính là tộc trưởng của nhà Hắc Thị – Hắc Ngọc Thiên.

“Anh cả”, Hắc Ngũ kêu lên.

Hắc Ngọc Thiên bước tới nói với Lâm Chính: “Chủ tịch, mong cậu tha cho người của tôi, nếu nó có chỗ nào không phải thì Ngọc Thiên tôi sẽ chịu hết trách nhiệm”

“Ông không chịu trách nhiệm nổi đâu. Vừa rồi anh ta nói là muốn lấy đầu của tôi. Như vậy tôi giết anh ta không phải là điều gì vô lý, đúng không?”

Hắc Ngọc Thiên nghe thấy vậy thì chau chặt mày. Nhìn Hắc Nguyên đang bị sốc, ai cũng biết nếu không cấp cứu kịp thời thì sẽ chết.

“Tộc trưởng, cứu con tôi với”, lúc này một người chạy tới quỳ xuống trước mặt Hắc Ngọc Thiên và khóc lóc.

Thảo nào người đó lại dám liều mạng ra tay với Nguyên Tinh, hóa ra là bố của Hắc Nguyên.

Nhưng lúc này cầu xin có ích gì chứ? Ở đây có Lâm Chính. Nếu dùng vũ lực thì Lâm Chính đâu có sợ.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Hắc Ngọc Thiên, chờ đợi ông ta đưa ra biện pháp. Hắc Ngọc Thiên đột nhiên nhắm mắt lại, im lặng tầm vài giây. Sau đó ông ta lên tiếng.

“Chủ tịch Lâm, hãy tha cho Hắc Nguyên. Thực ra mọi chuyện đều không liên quan tới cậu ta. Do tôi sắp xếp cả. Nếu như cậu tức giận thì tìm tôi đây”.

Dứt lời, cả từ đường im lặng như tờ.

“Tộc, tộc trưởng…”

“Điều này…”, đám đông há hốc miệng, không biết phải nói thế nào. Lâm Chính cũng quay qua nhìn. Anh khẽ phất tay.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi