NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 3356

Ánh mắt Phong Thanh Vũ tỏ vẻ quái dị.

“Tiên thiên cương khu?”, ông ta kêu lên thất thanh.

Vù!

Nắm đấm của Lâm Chính cũng không hề chậm, anh bất ngờ quay người lại, tấn công trực diện.

Ầm!

Một chùm khí bắn ra từ nắm đấm của anh như cầu vồng, xuyên qua tấm kính cường lực phía trước, vọt khỏi tòa nhà, lao thẳng lên trời.

Một quyền đáng sợ phá rách hư không.

Nhưng Phong Thanh Vũ né được.

Tốc độ của ông ta quá nhanh, cho dù tốc độ của Lâm Chính cũng nhanh, nhưng so với ông ta vẫn kém một bậc.

Lâm Chính nhíu chặt mày, thu quyền lại nhìn.

Chỉ thấy Phong Thanh Vũ xuất hiện ở bên cạnh cửa sổ, ông ta hơi thở dốc, đanh mặt lại nhìn Lâm Chính.

“Không ngờ cậu còn trẻ tuổi mà đã có thực lực như vậy, còn kiêm cả tiên thiên cương khu. Lời đồn quả nhiên là thật, thần y Lâm, cậu đúng là thiên kiên tuyệt thế!”, Phong Thanh Vũ khàn giọng nói.

“Ông cũng không tệ, không hổ là Đạo Hoàng, tốc độ và phản ứng của ông chắc là cả Hoa Quốc không ai có thể bì kịp”.

“Bản lĩnh của tôi bắt đầu khổ luyện từ lúc 5 tuổi đến tận bây giờ, bản lĩnh mấy chục năm mà giao đấu với cậu vẫn không chiếm được thượng phong, thì có gì đáng để kiêu ngạo chứ?”, Phong Thanh Vũ lạnh lùng nói: “Huống hồ cậu có tiên thiên cương khu, tôi muốn phá kim thân bất hoại để giết cậu cũng cực kỳ khó khăn… Xem ra trận chiến hôm nay không nhẹ nhàng như tưởng tượng của tôi chút nào”.

“Đừng nhiều lời nữa, nếu ông muốn đánh tiếp thì ra tay đi”.

Lâm Chính bình tĩnh nói, đã dồn khí kình, chuẩn bị xông tới đánh tiếp.

Anh có tiên thiên cương khu hộ thân, lúc tấn công không cần kiêng dè bất cứ điều gì, có thể hoàn toàn phớt lờ các đòn công kích của Phong Thanh Vũ. Tuy tốc độ của ông ta nhanh đến mức khó tin, nhưng sức mạnh và sức phá hoại của ông ta lại không có gì nổi bật.

Hiển nhiên Phong Thanh Vũ cũng biết điều này, nhưng ông ta tin chắc cho dù là tiên thiên cương khu cũng có sơ hở, ông ta chỉ cần chờ cơ hội, bắt được sơ hở của đối phương thì không khó để đánh bại Lâm Chính.

Nếu không cứ thế bỏ chạy thì chẳng phải danh tiếng của Đạo Hoàng sẽ mất sạch sao?

Lâm Chính lại gần, quyền cước múa may vù vù, khí kình chẳng khác nào mưa giông bão giật dập dờn quanh người Phong Thanh Vũ, giống như từng lưỡi dao cứa vào tay chân ông ta, hạn chế hành động của ông ta.

Nhưng thế tấn công như cuồng phong bão táp này vẫn không thể hạn chế hoàn toàn Phong Thanh Vũ.

Bóng dáng ông ta vẫn như quỷ mị, tránh được từng đòn tấn công của Lâm Chính trong chớp mắt.

Lâm Chính chỉ có sức mạnh bá đạo, không thể chạm vào một sợi tóc của Phong Thanh Vũ.

Ngược lại, Lâm Chính tấn công càng ngày càng mạnh bạo, khiến anh cũng bắt đầu thở hổn hển.

Phong Thanh Vũ ung dung tránh né, có vẻ rất nhẹ nhàng, mặt không đỏ tim không đập, ngay cả khí ý quanh người ông ta cũng không dao động mấy.

“Cứ tiếp tục thế này, chắc chắn thể lực của thần y Lâm sẽ xuống dốc, đến lúc đó không duy trì được tiên thiên cương khu, cậu ta thất bại là cái chắc”, hai mắt Lâm Hằng Chí sáng lên, không nhịn được khẽ cười nói.

“Ha ha, sắp thắng rồi!”.

“Lẽ nào hôm nay Đạo Hoàng sẽ lấy được đầu của thần y Lâm sao?”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi