NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 3367

Ông ta bỗng dưng biến mất, giống như bóng ma.

“Sư phụ! Người đừng đi mà! Sư phụ!”.

Lâm Nhược Nam xông ra ngoài cửa gào lên.

Nhưng bên ngoài đâu còn bóng dáng Phong Thanh Vũ?

Lâm Chính cầm quyển sách cổ kia lên, im lặng rất lâu.

Cuối cùng, anh vẫn không nhịn được, chậm rãi mở ra…

Vườn hoa phía sau nhà họ Lâm.

Các lãnh đạo cấp cao nhà họ Lâm đang thưởng hoa cùng một bà cụ ở đây.

Một người giúp việc nhà họ Lâm đi vào nhỏ giọng nói vài câu, vài người lãnh đạo cấp cao rời đi, đến sảnh chính, đón đám người Lâm Hằng Chí đã được băng bó xong.

“Nói vậy là… tuyên chiến rồi?”.

Các chủ Tề Các Lâm Côn Luân vừa uống trà vừa nói.

Từ đầu tới cuối, ông ta đều không nhìn Lâm Hằng Chí ở bên dưới.

Lâm Ngạo ở bên cạnh thì đầy lo lắng và bất lực.

“Phải thưa các chủ, thần y Lâm còn ép chúng tôi chặt cổ tay, nếu không sẽ lấy mạng chúng tôi…”, Lâm Hằng Chí nghiến răng, phẫn hận nói: “Thần y Lâm khinh người quá đáng! Hoàn toàn không coi nhà họ Lâm chúng ta ra gì! Thật đáng chết!”.

“Vậy vì sao các người không bảo vệ tôn nghiêm của nhà họ Lâm, liều mạng với bọn họ, đến chết mới thôi?”, Lâm Côn Luân hỏi ngược lại.

“Hả?”.

Lâm Hằng Chí sửng sốt.

“Bị người khác buộc phải tự làm mình tàn phế, sau đó tiu nghỉu chạy trốn về đây, cậu cảm thấy như vậy là đặt nhà họ Lâm vào trong mắt?”, Lâm Côn Luân lại hỏi.

“Các chủ, tôi…”.

“Người đâu!”.

“Có!”.

Ngoài cửa có hai cao thủ của nhà họ Lâm đi vào.

“Nhốt tất cả những người làm nhiệm vụ thất bại vào đại lao, đợi Tài Quyết Đường xử trí!”, Lâm Côn Luân hạ giọng nói.

“Vâng! Các chủ!”.

Hai người nói rồi, xông thẳng tới kéo Lâm Hằng Chí đi.

“Các chủ! Đừng mà! Các chủ! Đừng mà! Tôi vô tội! Tôi đã cố hết sức, các chủ!”.

Lâm Hằng Chí la lên thảm thiết, nhưng vô dụng.

Chẳng mấy chốc, người đó đã bị kéo ra khỏi sảnh chính.

Đám người Lâm Ngạo hơi biến sắc, không dám lên tiếng.

Lâm Hằng Chí vốn đã bị thương, bây giờ lại bị nhốt vào đại lao một thời gian, e rằng khi ra ngoài sẽ không còn ra hình dạng con người.

Lần này e rằng các chủ đã thật sự tức giận.

“Lâm Ngạo!”, Lâm Côn Luân quát lên.

“Các chủ!”, Lâm Ngạo vội vàng tiến lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi