NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 3478

Tào Tùng Dương với thực lực bất phàm nên chẳng ai trong cốc có thể cản được ông ta ngoài Thánh Nữ và cốc chủ.

Cơ quan nguồn nhanh chóng được Tào Tùng Dương kiểm soát. Hồng Nhan Cốc không thể làm gì được họ nữa rồi.

Nhưng đúng lúc này…

Cơ quancủa hai bên lối vào vẫn tiếp tục hiện ra. Nó…đã được khởi động thành công.

“Cái gì?”, Lâm Chính bàng hoàng.

Nguồn cơ quan đã được Tào Tùng Dương dẫn người canh chừng, người của Hồng Nhan Cốc không thể lấy được nguồn cơ quan và khởi động nhanh như vậy được.

Vậy thì những cơ quan này là sao?

“Lẽ nào cửa Hồng Nhan Cốc… có hai điểm khởi động cơ quan?”, sắc mặt Lâm Chính trở nên khó coi.

Hầu hết mọi người đã rút ra ngoài cửa cốc, chỉ còn lại một phần nhỏ.

Nhưng một phần nhỏ này cũng có tới mấy trăm người.

Ầm!

Chỉ thấy vách cốc hai bên bỗng nới rộng.

Vách đá nứt ra, sau đó vết nứt càng ngày càng lớn, giống như một cái miệng đang há to, để lộ bộ phận trong núi đen ngòm như vực sâu.

Đá rơi lả tả, bụi bay mù mịt.

Nhưng điều khiến mọi người kinh hãi còn hơn thế nhiều.

Trong vách cốc vừa nứt bỗng có hai vách sắt đầy chông bỗng thò ra, mỗi bên một cái, cao gần trăm mét, rộng mười mấy mét. Chúng giống như hàm trên hàm dưới của con người, thò ra từ hai bên vách cốc, chậm rãi khép lại.

Nếu người ở bên trong không kịp thoát ra, thì e là sẽ bị vách sắt đầy chông này đâm chết.

“Chạy đi! Mau chạy đi!”, Nguyên Tinh vừa chống lại truy binh của Hồng Nhan Cốc, vừa gầm lên.

“Bằng mọi giá phải giữ lại những người này! Tôi muốn bọn chúng phải chôn cùng Hồng Nhan Cốc!”.

Cốc chủ Hồng Nhan Cốc gào lên: “Tứ đại thiên vương đâu rồi?”.

“Chúng tôi đây!”.

Bốn giọng nói vang lên, sau đó bốn bóng dáng mang theo khí tức kinh người xông tới, bao vây tấn công Nguyên Tinh.

Tuy Nguyên Tinh có thực lực mạnh mẽ, nhưng trong Hồng Nhan Cốc ngọa hổ tàng long, bốn người hợp lực, tuy không thể giết được ông ta, nhưng hoàn toàn có thể giữ chân ông ta lại.

Những người còn lại của Hồng Nhan Cốc thì cố gắng xông tới giết người của Đông Hoàng Giáo và Cổ Phái.

Mọi người vừa đánh vừa lui, tối tăm mặt mũi.

Nhưng nếu cứ thế này thì bọn họ không thể thoát khỏi sự kìm kẹp của vách sắt đáng sợ này được.

“A!”.

Nguyên Tinh bỗng hét lên một tiếng ghê rợn.

Trong tiếng hét còn pha lẫn một luồng xung kích sóng âm muốn điếc màng nhĩ.

Chẳng khác nào sư tử gầm.

Tất cả những người Hồng Nhan Cốc ở trước mặt ông ta đều thất khiếu chảy máu, ngất xỉu tại chỗ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi