NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 3553

Dứt lời, Tô trưởng lão giật mình: “Trang chủ, ý của ông là gì?”

“Có biết xe của Tần Minh lái là xe của ai không?”

“Của ai?”

“Của tôi!”

“Hả!!”

“Chiếc xe được gắn định vị. Cậu ta vẫn chưa xuống núi, vẫn còn ở trong địa bàn của sơn trang Huyết Kiếm. Cậu ta muốn ra khỏi đây? Hừ, không đơn giản như vậy đâu! Tô trưởng lão đã từng nghe nói về Hộ Sơn Kiếm Trận của nhà chúng tôi chưa?”

“Hộ Sơn Kiếm Trận?”, Tô trưởng lão bàng hoàng.

“Chưa từng nghe qua”.

“Vậy thì hôm nay chúng tôi sẽ cho ông thấy nhé”, Trang Bộ Phàm mỉm cười, bước ra cửa. Tô trưởng lão do dự rồi nói: “Đưa công tử vào trong chăm sóc, tôi đi ra rồi quay lại”.

“Vâng, trưởng lão”.

Nói xong Tô trưởng lão đi theo Trang Bộ Phàm.

“Đại nhân, giờ chúng ta phải làm gì? Rút lui sao?”, một người của Huyết Ma Tông hỏi Huyết Kiêu.

“Tô Diệu Diệp đã thành ra như thế rồi mà cái ông già đó còn không đi chăm sóc, lại cùng Trang Bộ Phàm rời khỏi sơn trang. Chuyện này chắc chưa kết thúc. Chúng ta cũng đi xem sao”, Huyết Kiêu nhếch miệng cười.

Một lúc sau, tầm chục chiếc xe được lái ra khỏi sơn trang, đi xuống núi.

Tại sườn núi…Một đường sáng màu đỏ được phóng ra, sau đó là khí tức của đao kiếm xuất hiện.

Lâm Chính nín thở, phanh gấp. Thế nhưng vẫn không kịp. Khí tức khủng khiếp lao về phía anh. Anh lập tức mở cửa xe và nhảy ra.

Đúng lúc này thì…

Bùm…Luồng khí tức dội thẳng vào chiếc xe, khiến nó nổ tung. Không chỉ vậy, ngay cả đường đi cũng bị phá hủy toàn bộ.

Lâm Chính đứng dậy, nhìn về phía trước. Lúc này anh phát hiện ra ngay trước mặt đã bị một luồng khí lưu màu đỏ bao trùm.

Không còn đường đi nữa rồi.

“Rốt cuộc đây là gì vậy?”, Lâm Chính chau mày, không dám bước tới.

Một bên là vách núi dựng đứng, đây là con đường duy nhất đi lên đỉnh sơn trang. Nếu không đi theo con đường này thì không thể xuống núi được.

Anh cầm một hòn đá ném về phía đám khí lưu.

Bụp! Hòn đá to cỡ nắm đấm nát vụn.

Sợ quá. Nếu người bình thường mà đi qua thì không chết cũng sẽ bị thương nặng.

Thế nhưng Lâm Chính không sợ. Anh hít một hơi thật sâu, kích hoạt Lạc Linh Huyết và Tiên Thiên Cương Khu rồi lao vào vùng khí lưu.

Vụt! Vụt! Dòng khí lưu đập lên người anh giống như kiếm chém xuống, phát ra tiếng kim loại chói tai.

Quả nhiên…Khí lưu dù kinh khủng nhưng cũng không thể chém rách được da thịt của Lâm Chính. Tuy nhiên sức cản của nó quá mạnh khiến anh di chuyển vô cùng khó khăn.

Một lúc sau, Lâm Chính đã tới được vùng trung tâm của dòng khí. Đúng lúc này, khí lưu đột nhiên biến mất.

“Cái gì?”, Lâm Chính giật mình, anh còn chưa kịp phản ứng thì mặt đất xung quanh anh nứt ra. Một lượng lớn những thanh kiếm màu đỏ phóng tới, lao thẳng về phía anh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi