NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

“Lâm Chính?”. 

Khấu Quan có chút ngạc nhiên, nghĩ mãi cũng không ra Lâm Chính này là ai. 

Còn Nam Hành ở bên cạnh thì thót tim lên. 

Không biết tại sao, sau khi từ Nam Phái trở về, anh ta lại có cảm giác sợ hãi lạ lùng với họ Lâm này. Cứ nghe thấy chữ “Lâm” là anh ta lại bất giác nhớ tới tên ác ma đã tiêu diệt cả Nam Phái kia… 

“Ông Khấu, rốt cuộc con trai tôi có cứu được không?”, bà Hoa lại hỏi. 

“Khó lắm”, Khấu Quan lắc đầu, thở dài đáp: “Thực ra vết thương của cậu ấy không gọi là vết thương, mà là một loại bệnh”. 

“Bệnh?”. 

“Đúng vậy, tôi không biết người tên Lâm Chính kia là ai, nhưng tôi biết đó chắc chắn là một cao thủ Đông y. Cậu ta đã sử dụng thủ đoạn đặc biệt nào đó khiến hầu hết công năng phần thân dưới của cậu chủ Hoa tiến vào trạng thái ngủ đông. Nếu không thể kích hoạt những công năng này, thì về lâu về dài bọn chúng sẽ dần trở nên thối rữa. Một khi thối rữa thì về cơ bản chỉ có thể thiến đi thôi”, Khấu Quan lắc đầu nói. 

“Sao cơ?”, bà Hoa biến sắc. 

“Con không muốn làm thái giám, con không muốn trở thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, con không muốn bị thiến!”, Hoa Mãn Thần đang nằm trên giường bệnh hình như nghe thấy lời Khấu Quan nói, sợ đến mức mở choàng hai mắt, run rẩy kêu lên. 

“Con đừng sợ, có mẹ đây, mẹ nhất định sẽ chữa khỏi cho con, đừng sợ!”, bà Hoa vội vàng chạy tới ôm lấy Hoa Mãn Thần. 

Hoa Mãn Thần run lẩy bẩy. 

“Ông Khấu, ông có cách nào chữa trị được không?”, bà Hoa cuống lên hỏi. 

Khấu Quan nghe thấy thế, lại thở dài lắc đầu: “Hiện giờ ngoài mấy người ở Yên Kinh thì e rằng rất hiếm người có thể chữa được cho cậu ấy. Nhưng mấy người ở Yên Kinh cao ngạo như vậy, bảo bọn họ ra tay, hơn nữa còn chữa bệnh này… Tôi nghĩ chắc họ sẽ không đồng ý đâu…” 

Bà Hoa biến sắc. 

Đúng vậy. 

Bệnh của Hoa Mãn Thần ở chỗ đó, những người có máu mặt kia sao có thể đồng ý khám chỗ đó cho một cậu chủ nhà giàu chứ? 

“Lẽ nào… con trai tôi hết cách cứu rồi sao?”, đôi mắt bà Hoa thất thần, thì thào nói. 

“Cũng không hẳn, ngoài Yên Kinh ra thì vẫn còn các bác sĩ giỏi khác mà”. 

“Ai? Ai có thể chữa được? Ông Khấu mau nói đi, tôi sẽ đi mời ngay”, bà Hoa vội nói 

“Thần y Lâm ở Giang Thành, không biết bà Hoa từng nghe nói chưa?”, ông lão cười nói. 

Ông ấy vừa dứt lời, hai chân Nam Hành nhũn ra, suýt nữa ngã khuỵu xuống đất. 

“Thần y Lâm?”, bà Hoa sửng sốt, đương nhiên là bà ta từng nghe nói đến cái tên này rồi, nhưng theo bà ta được biết, hình như thần y Lâm này chính là Chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa. Vì Mã Hải mà bà ta đã liệt tập đoàn Dương Hoa vào danh sách đen, hơn nữa cũng bảo A Thọ cho Mã Hải một bài học, cảnh cáo tập đoàn Dương Hoa. Lúc này lại đến cầu xin thần y Lâm… hình như không được ổn lắm. 

“Bà Hoa, sắc mặt bà hơi khó coi, bà sao vậy?”, Khấu Quan tỏ vẻ khó hiểu nhìn bà Hoa, nói. 

“À, tôi… tôi không sao, không sao…”, bà Hoa vội lắc đầu. 

Nhưng đúng lúc này, A Lộc bỗng dưng vội vàng chạy vào. 

“Bà chủ, xảy ra chuyện rồi”, A Lộc nhỏ giọng nói. 

“Xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì?”, sắc mặt bà Hoa trầm xuống, hỏi. 

“Phó Hằng ở Giang Thành… đến rồi…” 

“Phó Hằng? Ý ông là họ hàng xa của quản gia sao? Cậu ta chạy đến đây làm gì? Tranh công sao? Làm không xong việc còn mặt mũi đến đây à?”, bà Hoa nổi giận. 

“Không phải, cậu ta…”, A Lộc muốn nói lại thôi. 

Bà Hoa hơi ngạc nhiên, mơ hồ cảm nhận được gì đó, đanh giọng hỏi: “Phó Hằng đang ở đâu? Bảo cậu ta đến gặp tôi!”. 

A Lộc chần chừ một lát, chỉ tay ra ngoài cửa. 

Hai vệ sĩ nhanh chóng khiêng một chiếc cáng đi vào. 

Người nằm trên cáng chính là Phó Hằng sống dở chết dở. 

Bà Hoa biến sắc sợ hãi. 

Đám người Khấu Quan ở bên cạnh cũng ngây ra. 

“Chuyện này là thế nào? Phó Hằng bị sao vậy? Đây… đây là do ai làm?”, sắc mặt bà Hoa trắng bệch, hỏi. 

Chỉ thấy vệ sĩ ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Lúc Phó Hằng được đưa đến đây thì đã hôn mê, đây là bức thư trong lòng anh ta”. 

Nói xong liền đưa cho bà ta một bức thư. 

Bà Hoa vội nhận lấy đọc, đọc xong sắc mặt lập tức thay đổi. 

“Thư của ai vậy?”, Nam Hành vô thức hỏi một câu. 

“Thần y Lâm…”, bà Hoa đờ đẫn đáp. 

… 

Xử lý xong Phó Hằng, Lâm Chính lại dùng châm bạc hóa trang mình thành dáng vẻ vẫn luôn đối mặt với Tô Nhu trong ba năm nay, rồi bắt xe đến phòng khám. 

Danh sách mà Phó Hằng cung cấp, để Cung Hỉ Vân xử lý là được, anh không cần phải hỏi đến. 

Việc cần làm bây giờ là nhanh chóng giúp Tô Nhu khỏe lại. 

Xe nhanh chóng dừng ở bên ngoài phòng khám. 

Lâm Chính mở cửa xe, nhanh chân bước vào. 

Đúng lúc anh định vào, thì bên trong vang lên tiếng cãi cọ. 

Là giọng nói của Lạc Thiên. 

“Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, đây là chuyện của tôi, không liên quan đến nhà họ Lạc! Cút! Các ông cút hết cho tôi!”. 

“Cô chủ, dù sao cô cũng mang họ Lạc, cho dù cô cắt đứt quan hệ với nhà họ Lạc, nhưng nhà họ Hoa lại không nghĩ vậy. Mời cô đuổi ngay cả nhà Tô Nhu ra khỏi phòng khám, nếu không nhỡ liên lụy đến nhà họ Lạc, thì cô chính là tội nhân của nhà họ Lạc!”. 

Một giọng nói nghiêm túc và lạnh lùng vang lên. 

Nghe giọng nói này, hình như đó là quản gia của nhà họ Lạc. 

“Tội nhân? Hừ, lẽ nào tôi đuổi cả nhà Tô Nhu đi rồi, thì tôi không còn là tội nhân của nhà họ Lạc sao?”, Lạc Thiên nghiến răng nghiến lợi đáp. 

“Cô chủ, cô đừng ngang bướng!”. 

“Tôi ngang bướng thì liên quan gì đến các ông? Đây là y quán của tôi, mời các ông đi cho, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!”. 

“Cô chủ, nếu cô vẫn không chịu nghe lời khuyên, thì đừng trách chúng tôi!”. 

“Các ông… các ông muốn làm gì? Dừng tay! Cút hết cho tôi!”. 

Lạc Thiên cuống quýt hét lên. 

Nhưng chẳng ích gì. 

Lâm Chính đanh mặt lại, sải bước tiến vào. 

Chỉ thấy đám đàn em nhà họ Lạc đang định xông về phòng nghỉ của bệnh nhân. 

“Dừng tay!”. 

Lâm Chính quát. 

“Lâm Chính?”. 

Lạc Thiên mừng rỡ. 

Người nhà họ Lạc cũng lần lượt dừng lại, nhìn về phía Lâm Chính. 

“Ồ? Là cậu sao?”. 

Quản gia nhà họ Lạc cau mày. 

“Không muốn chết thì mau biến đi, nhân lúc tôi còn chưa nổi giận!”, Lâm Chính lạnh lùng nói. 

Người nhà họ Lạc nghe thấy thế đều nổi trận lôi đình, đang định xông tới đánh cho Lâm Chính một trận. 

Nhưng quản gia nhà họ Lạc biết sự lợi hại của Lâm Chính, dù sao trước đó bọn họ cũng từng được vinh hạnh đón tiếp anh. 

“Chúng ta cứ về đã”, quản gia nói. 

“Vâng”. 

Mấy người kia lùi lại. 

“Lâm Chính, món nợ giữa nhà họ Lạc chúng tôi và cậu sẽ nhanh chóng được tính toán rõ ràng thôi, ông chủ đã sắp xếp rồi”. 

Khi đi qua Lâm Chính, quản gia bỗng nhỏ giọng nói một câu. 

Lâm Chính nhíu mày, ngoảnh sang nhìn, nhưng mấy người họ đã ra khỏi y quán. 

“Xem ra ông tôi vẫn chưa bỏ cuộc”, Lạc Thiên tức đến nghiến răng nghiến lợi. 

“Đến đâu hay đến đó, không cần lo lắng”, Lâm Chính bình thản nói. 

Nếu không nể mặt Lạc Thiên, thì Lâm Chính đã xuống tay với nhà họ Lạc từ lâu rồi, nhưng không ngờ nhà họ Lạc lại không thức thời như vậy. 

Nếu đã vậy thì anh cũng không cần khách sáo nữa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi