Không ai muốn gây ra án mạng.
Mãn Phúc Tây cũng vậy.
Thấy tình hình của Tô Nhu khẩn cấp như vậy, anh ta sai người dừng tay, cũng gọi người tách Thường Uyển Nguyệt và Lạc Thiên ra.
Hai người phụ nữ giống như sư tử cái nổi giận, nhìn chằm chằm người kia, trên người bọn họ đều có vết cào cấu, bộ dạng chỉ muốn ăn tươi nuốt sống người kia.
Lạc Thiên cũng không dám dây dưa với Thường Uyển Nguyệt nữa, lập tức đi xử lý vết thương cho Tô Nhu.
Quản lý thấy đã lớn chuyện, rất đau đầu, mau chóng chuẩn bị xe đưa đến bệnh viện.
Gia đình Tô Quảng không dám đến bệnh viện Nhân Dân, dù sao cũng mới bị người của bệnh viện Nhân Dân đuổi ra ngoài.
Tề Trọng Quốc nhận được tin, mau chóng đến giúp đỡ.
Mặc dù Tô Nhu và Tề Trọng Quốc không có giao tình gì, nhưng Tề Trọng Quốc quen biết Lâm Chính, đương nhiên không dám chậm trễ, nhanh chóng gọi đội ngũ chuyên gia đến khám cho Tô Nhu.
Đương nhiên, mọi chuyện Lâm Chính đều không hay biết.
Lúc này, anh đang đi máy bay đến Thượng Hỗ, đi cùng với anh còn có nữ hoàng thế giới ngầm ở Giang Thành hiện nay – Cung Hỉ Vân.
Cung Hỉ Vân ăn mặc rất giản dị.
Nếu là trước kia, cái nào diêm dúa màu mè, cô ta sẽ mặc cái đó.
Nhưng trước mặt Lâm Chính, cô ta hoàn toàn không dám huênh hoang, vô cùng quy củ, trang điểm cũng rất bình thường, giống như mèo nhà ngoan ngoãn.
Còn Lâm Chính, anh đã khôi phục dáng vẻ vốn có, gương mặt như thiên thần thu hút ánh nhìn của không ít cô gái trong khoang hành khách, có cả cô gái trẻ tuổi đến hỏi số điện thoại hoặc chữ ký, cứ ngỡ anh là ngôi sao mới ra mắt nào đó.
Cung Hỉ Vân cũng lén nhìn góc nghiêng của Lâm Chính.
Không thể không nói, gương mặt thật của Lâm Chính đúng là đẹp trai đến mức vô lý. Nhất là góc nghiêng, làm người ta rung động. Cung Hỉ Vân cũng từng gặp không ít chàng trai tuấn tú, nhưng kiểu hình giống như Lâm Chính vẫn là lần đầu tiên cô ta thấy.
“Cô đang nhìn gì vậy?”.
Lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
Cung Hỉ Vân sững người, hơi ngượng ngùng, vội quay đầu đi: “Không… không có gì”.
“Đi thôi”.
Lâm Chính đột nhiên đứng dậy.
“Đi?”.
Cung Hỉ Vân sững sờ, lúc này mới ý thức được máy bay đã hạ cánh.
Hai người rời khỏi sân bay, ngoài sân bay đã có chiếc Maybach chờ sẵn.
Đây là người của Cung Hỉ Vân ở Thượng Hỗ.
Mặc dù Cung Hỉ Vân không định phát triển thế lực ở Thượng Hỗ, cũng không thể nào phát triển ở Thượng Hỗ, nhưng cô ta sẽ để lại tai mắt ở mỗi một địa phương để theo dõi hành động của thế lực ở địa phương đó. Dù sao cô ta cũng không có hứng thú với Thượng Hỗ, chỉ sợ người ở Thượng Hỗ có hứng thú với Giang Thành của cô ta.
Hiện nay, địa vị của Cung Hỉ Vân ở trong nước rõ ràng đã được nâng cao. Từ Thiên bị thương, đang điều trị ở bệnh viện, thế lực ở Nam Thành do Cung Hỉ Vân và Từ Nam Đống cùng nhau xử lý, có thể thấy sức ảnh hưởng của cô ta không tầm thường.
“Cô Vân, cậu Lâm!”.
Một ông lão tóc hoa râm mặc vest đen ở bên chiếc Maybach hơi khom lưng.
“Ông là Yến Mại phải không? Biết nhà họ Hoa ở đâu không?”, Lâm Chính lên tiếng.
“Biết, cô Vân từng yêu cầu tôi theo dõi sát sao nhà họ Hoa”, ông lão Yến Mại nói.
“Đến nhà họ Hoa”.
Lâm Chính bước lên xe.
Cung Hỉ Vân đi theo.
Chẳng mấy chốc, Maybach ra khỏi sân bay, tiến về phía nhà họ Hoa.
Trong biệt thự nhà họ Hoa ở vùng ngoại ô.
Một người đàn ông mặc áo vest, miệng ngậm xì gà đang nghiêm túc nhìn chằm chằm bà Hoa. Một lúc sau, ông ta đặt xì gà xuống gạt tàn, lạnh lùng nói: “Đây là chuyện tốt mà bà làm ra đây sao? Bà làm việc kiểu gì vậy?”.
“Người đã phái đi rồi, có hối hận cũng vô dụng. Nhưng Mã Hải chỉ là một tên chó săn của Chủ tịch Lâm, tôi nghĩ nếu cậu ta biết điều, có lẽ sẽ không vì Mã Hải mà đối đầu với nhà họ Hoa chúng ta đâu”, bà Hoa hừ một tiếng, nói.
“Nhưng tôi nghe nói Chủ tịch Lâm thích Tô Nhu của nhà họ Tô, bây giờ bà phóng hỏa đốt y quán của Lạc Thiên, muốn thiêu chết Tô Nhu. Nếu Chủ tịch Lâm điều tra tới, không phải cũng sẽ nghi ngờ chúng ta hay sao? Những chuyện này cộng lại, chẳng phải thần y Lâm sẽ hận nhà họ Hoa chúng ta đến chết hay sao? Bà cảm thấy cậu ta sẽ ra tay cứu Mãn Thần?”, người đàn ông trung niên nói.
“Không thì phải làm sao? Chẳng lẽ ông còn định bảo tôi đi dập đầu trước Chủ tịch Lâm đó?”, bà Hoa nói: “Tôi cũng chỉ muốn trút giận cho con trai chúng ta thôi mà. Tiếc là mấy con chó đó số lớn, lửa to mà vẫn không thiêu chết được bọn chúng!”.
Người đàn ông trung niên không nói gì, lại cầm điếu xì gà lên rít một hơi.
“Bây giờ nên làm thế nào? Khấu Quan đã nói Mãn Thần không thể kéo dài thêm nữa, thần y Lâm bên này hết cách rồi, chúng ta phải dựa vào ai?”, bà Hoa hỏi.
“Yên tâm đi, tôi đã liên lạc với Tổ chức Y tế nước Mễ, bọn họ đã cho tôi câu trả lời, có thể làm phẫu thuật cho Mãn Thần. Tôi đã sắp xếp máy bay tư nhân, chiều nay sẽ chở Mãn Thần sang đó, vẫn còn kịp thời gian”, người đàn ông trung niên nói.
“Thật sao? Tốt quá!”.
Bà Hoa mừng rỡ.
Lúc này, A Lộc đi vào.
“Ông chủ, bà chủ, bên ngoài có người muốn gặp ạ”.
“Ồ?”.
Hai người sửng sốt.
“Chiều ông có hẹn sao?”, bà Hoa ngạc nhiên hỏi.
“Chiều tôi phải đi nước Mễ với Mãn Thần, làm gì có thời gian gặp khách?”, người đàn ông trung niên liếc sang A Lộc: “Là ai?”.
“Người đó nói đến từ Giang Thành, tự xưng là thần y Lâm!”, A Lộc nói.
Dứt lời, bà Hoa đứng bật dậy khỏi ghế sofa.
Tay cầm xì gà của người đàn ông trung niên cũng run rẩy.
“Đây là đến khởi binh vấn tội sao?”, ông ta khôi phục bình tĩnh.
“Hừ, chỉ dựa vào một Tập đoàn Dương Hoa nho nhỏ? Cũng xứng sao?”, bà Hoa hừ lạnh.
“Đừng coi thường Tập đoàn Dương Hoa này, công ty này tuy mới thành lập chưa tới một năm, nhưng tiềm lực rất lớn. Sau khi đưa ra thị trường, giá trị cổ phần luôn tăng cao, thế lực quá mạnh, thu hút sự chú ý của rất nhiều ông lớn. Nếu Dương Hoa hợp tác với những ông lớn đó, tất nhiên sẽ là một nguồn sức mạnh mà chúng ta không thể xem thường”, người đàn ông trung niên nói: “Mời thần y Lâm vào đây đi”.
“Vâng”, A Lộc chạy xuống.
Không lâu sau, Lâm Chính dẫn theo Cung Hỉ Vân và Yến Mại đi vào.
“Ồ, khách quý khách quý, không ngờ thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng lại ghé thăm nhà họ Hoa chúng tôi. Nào nào, mời ngồi, A Lộc, đi rót tách trà cho cậu Lâm”, người đàn ông trung niên cũng là bố của Hoa Mãn Thần – Hoa Thanh Tùng mỉm cười nói, đồng thời đi tới định bắt tay.
Nhưng Lâm Chính không quan tâm, chỉ ngồi thẳng xuống ghế sofa.
Bà Hoa vốn kinh ngạc bởi gương mặt như thiên thần của Lâm Chính, nhưng khi nhìn thấy thái độ kiêu ngạo của Lâm Chính, mi mày không khỏi nhíu chặt.
Bà ta không hoảng, dù sao đây cũng là nhà họ Hoa.
“Ha ha, thần y Lâm quả nhiên khác với người thường, đúng là khí phách hơn người!”, Hoa Thanh Tùng không hề lúng túng, ngược lại tán thưởng một câu, cũng ngồi xuống.
Bà Hoa âm thầm hừ một tiếng, trong mắt lóe lên vẻ oán hận.
“Vào thẳng vấn đề đi, nhà họ Hoa định giải thích với tôi thế nào?”.
Lâm Chính không hề khách sáo cầm xì gà trên bàn lên, đốt thuốc hút một hơi, sau đó thản nhiên nói.
“Giải thích cái gì? Thần y Lâm, tôi không hiểu cậu đang nói gì”, Hoa Thanh Tùng giả ngu hỏi.
“Cứ bắt tôi phải nói thẳng sao?”, Lâm Chính nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Chuyện các người cho người phóng hỏa đốt y quán của Lạc Thiên… không phải nên cho tôi một lời giải thích sao?”.