NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 3683

“Tiền bối, ông vẫn ổn chứ?”, Lâm Chính khẽ nói.

“Tôi đã nói cho cậu nghe hết những gì cần nói rồi. Tiếp theo dựa vào cậu thôi. Cậu tự cảm ngộ, hiểu hết những gì tôi nói, mặc dù có thể nó sẽ mất thời gian, nhưng tôi tin nhất định cậu sẽ có thành tựu”, ông cụ yếu ớt lên tiếng. Đáng tiếc, ông cụ cũng không cho rằng Lâm Chính có thể hiểu hết được trong một ngày.

“Tiền bối, ông phải vững tâm. Giờ tôi giúp ông ổn định mệnh mạch rồi đưa ông ra ngoài”, Lâm Chính nói.

“Giờ không phải lúc nói chuyện đó, tôi thấy mặc dù cửa ngoài kia khác chắc chắn, nhưng dù gì đây cũng là một hang núi. Nếu như người của Huyết Ma Tông phá vỡ thì vẫn có thể vào được. Thời gian của cậu không còn nhiều nữa, phải nhanh chóng kích hoạt cơ thể võ thần, nếu không sẽ không phải là đối thủ của họ đâu”, ông cụ nói.

“Tiền bối…”

“Đừng nói nhiều nữa, mau lên”, ông cụ siết chặt tay Lâm Chính, nghiêm túc nói. Lâm Chính bất lực, đành phải ngồi xuống và cố gắng hết sức để kích hoạt cơ thể võ thần.

Đúng lúc này…

Rầm, rầm…Mặt đất và tường lại rung chuyển, hơn nữa còn mạnh hơn trước đó rất nhiều, ngoài ra còn có tiếng vũ khí chói tai.

Lâm Chính nghe thấy vậy bèn mở mắt: “Người của Huyết Ma Tông dùng máy móc rồi”.

Đúng là vậy thật. Giờ đâu còn là thời cổ đại nữa, muốn phả vỡ cửa thì dùng máy móc hiện đại là được mà. Giờ dùng khoa học hiện đại thì thứ gì cũng có thể phá vỡ được. Nếu dùng thuốc nổ thì còn chẳng tốn sức. Đã ba ngày rồi nên chắc là Huyết Ma Tông sắp thành công rồi.

“Chắc là cánh cửa không trụ được lâu nữa đâu”, Lâm Chính đứng bật dậy: “Tiền bối, hay là chúng ta mở cửa, lao ra. Tôi dùng Huyết Hoàng Linh Chi, liều mạng với bọn họ!”

“Ngốc quá”.

Ông cụ phản đối: “Càng là lúc này thì càng không được bồng bột! Rõ chưa?”

“Nhưng chúng ta đã không còn lựa chọn nữa rồi”, Lâm Chính nói.

“Không! Vẫn còn!”

Ông cụ đột nhiên nhặt sợi xích ở dưới đất lên, kéo đầu còn lại và bước ra khỏi nhà lao, sau đó vòng sợi xích khóa nhà giam lại.

Lâm Chính giật mình.

“Nhà giam này đủ lớn, hơn nữa dùng để nhốt tôi nên họ đã dùng sắt lạnh Bắc Hải để tạo thành, vì thế không dễ gì mà phá vỡ được. Cậu trốn ở đây, nếu như họ không vào được thì cậu cũng được an toàn.

Ông cụ khóa chặt xong bèn vứt chìa khóa vào trong.

“Tiền bối, vậy ông đi ra ngoài làm gì? Sao không trốn cùng tôi”, Lâm Chính trầm giọng.

“Trốn cùng cậu sao? Chúng ta có thể trốn được cả đời không? Tôi ra ngoài giành thời gian cho cậu. Người trẻ, cậu mau khởi động cơ thể võ thần đi, còn chậm trễ thì cả hai sẽ chết đấy. Cậu muốn chúng ta có một người sống hay là cả hai bị chia thành miếng?”, ông cụ mỉm cười.

Lâm Chính giật mình. Anh hít một hơi thật sâu, sau đó cầm lấy chìa khóa, đi tới vị trí sau cột sắt lạnh, ngồi xuống và nhắm mắt lại.

Ông cụ cũng ngồi xuống đất, nhắm mắt bất động. Âm thanh phía bên ngoài không ngừng vọng vào. Thậm chí còn có cả tiếng nổ vô cùng khủng khiếp. Cứ thế một ngày trôi qua.

Rầm…Cuối cùng thì vách đã cũng bị nổ.

Các loại khoan đục được điều động..Người của Huyết Ma Tông đã khoan thủng được một khoảng không và gỡ cửa ra. Ầm…Cánh cửa sắt cối cùng cũng đổ xuống.

Cả cấm địa rúng chuyển.

Đất đá bay bụi mù trong cấm địa. Một chiếc máy khoan cùng vài người nhân viên mặc bảo hộ bắt đầu lao vào.

Nếu ông cụ có thể ngẩng được đầu thì sẽ nhìn thấy cả cái hang đã bị khoan thủng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi