Lâm Chính tắt máy, không nói gì, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Không hổ danh là nhà họ Lâm, thích sử dụng đồ bỏ đi. Nhánh phụ à? Vì vậy tôi không xứng bước vào đúng không? Đáng tiếc là tôi cũng đếch quan tâm”, Lâm Chính vứt điện thoại qua một bên hừ giọng, chẳng thèm bận tâm tới cuộc hội thoại vừa rồi.
Đúng lúc này. Cộc cộc…Tiếng gõ cửa vang lên.
“Vào đi”.
Lâm Chính nói. Cung Hỉ Vân bước vào.
“Có việc gì không?”, Lâm Chính ngồi xuống ghế soopha.
“Người nhà họ Hoa tới rồi ạ”, Cung Hỉ Vân cung kính nói.
“Tới nhanh đấy…”, Lâm Chính vuốt cằm rồi phất tay: “Để họ vào đi”.
“Dạ”, Cung Hỉ Vân lại cúi người lui ra. Một lúc sau, hai vợ chồng Hoa Thanh Tùng bước vào. Hoa Mãn Thần vẫn nằm trong xe cứu thương ở bên dưới.
Ngoài hai người họ ra, phía sau còn có A Lộc, A Thọ và mấy người mặc đồ đen. Bọn họ xách túi lớn túi nhỏ bước vào phòng, đi tới trước mặt Lâm Chính.
Người mặc đồ đen mở hộp ra, bên trong toàn là tiền mặt. Ngoài ra còn có một lượng lớn trang sức, châu báo và chìa khóa siêu xe các loại. Những thứ này mà gộp lại không tới một trăm triệu tệ thì cũng phải mấy chục triệu tệ.
“Thần y Lâm, đây là tiền khám bệnh”, Hoa Thanh Tùng tự ngồi xuống, châm một điếu thuốc cười nói.
“Tiền khám gì?", Lâm Chính hờ hững hỏi.
“Đương nhiên là tiền chữa bệnh cho cái thằng chó đó. ”, Hoa Thanh Tùng cười.
“Ồ…vậy à, vậy thì có khi không đủ đấy?”, Lâm Chính nói.
“Không đủ ạ? Vậy có thể thêm?”, Hoa Thanh Tùng mắt sáng như sao, vội vàng nói.
Ông ta vốn định thử thăm dò thái độ của Lâm Chính. Xem ra Lâm Chính cũng có hứng thú với chuyện này.
Nghĩ cũng phải. Có ai mà từ chối được tiền chứ?
Nhưng đúng lúc này Lâm Chính đột ngột lên tiếng: “Sợ rằng các người có thêm bao nhiêu cũng không đủ đâu”.
Hoa Thanh Tùng và bà Hoa sững sờ.
“Thần y Lâm, cậu muốn bao nhiêu”, Hoa Thanh Tùng thận trọng hỏi.
“Không nhiều, một trăm tỷ tệ, tôi sẽ ra tay cứu con trai ông bà”, Lâm Chính nói.
Hai người nghe thấy vậy thì chết lặng. Một trăm tỉ tệ sao? Vậy muốn ông bà ta bán cả nhà đi chắc.
Bà Hoa lập tức phản ứng lại, hằm hằm tức giận đập bàn và chỉ thẳng vào mặt Lâm Chính: “Người họ Lâm kia, cậu chơi chúng tôi đấy à?"
“Tôi chơi các người đấy, sao nào?”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Cậu Lâm, cậu đừng ức hiếp người quá đáng. Chúng tôi mang tới thành ý nhờ cậu ra tay giúp đỡ là có thật", Hoa Thành Tùng lên tiếng.
“Đây là thành ý của các người sao?”, Lâm Chính lắc đầu, nói với bà Hoa: “Tôi nhớ lúc trước bà từng nói, bà thà nhảy lầu cũng không tới cầu xin tôi cơ mà. Giờ bà có thể nhảy rồi đấy”.
Bà Hoa nghe thấy vậy thì mặt xị một đống.
“Ý cậu là gì?”, bà Hoa tức giận.
“Nếu bà chịu nhảy lầu thì tôi sẽ ra tay cứu con bà, hoặc là đưa tôi một trăm tỉ tệ. Các người chọn đi”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Nhà họ Hoa nổi giận đùng đùng. Đây là tầng cao nhất của khách sạn Minh Châu. Cả thảy có 56 tầng. Từ đây nhảy xuống thì khác gì biến thành một đống bầy nhầy.
“Vì vậy cậu Lâm ý cậu là từ chối chữa bệnh cho con tôi?”, Hoa Thanh Tùng theo mắt.
“Tôi đâu có từ chối, chẳng qua các người không chịu hi sinh đấy chứ”, Lâm Chính lắc đầu.
“Cậu…”, bà Hoa tức tới mức bại hoại
Hoa Thanh Tùng hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: “Thần y Lâm, tôi biết trước đó giữa chúng ta có sự hiểu lầm nhưng tôi không hi vọng chúng tôi sẽ trở thành kẻ địch của cậu. Nếu như chuyện trước đó khiến cậu tức giận thì tôi xin lỗi cậu. Cả đời này tôi chưa phải xin lỗi ai bao giờ. Cậu là người đầu tiên. Thần y Lâm, coi như là kết bạn mà, chúng ta bỏ qua, thế nào?”
Nói xong, Hoa Thanh Tùng bước tới đưa tay ra bắt tay anh. Nhưng Lâm Chính không hề có động thái gì. Tay Hoa Thanh Tùng khựng lại, không biết phải làm thế nào.
“Kẻ họ Lâm kia, cậu đừng quá đáng quá”, bà Hoa không nhịn được nữa bèn gào lên.
“Đây là thái độ của các người đấy à?”, Lâm Chính chau mày.
“Đồ chết tiệt".
Bà Hoa lao tới định liều mạng với Lâm Chính.
“Bà làm gì vậy, quay lại”, Hoa Thanh Tùng trầm giọng.
Bà Hoa khựng người nhìn Hoa Thanh Tùng. Thấy vẻ nghiêm túc của chồng mình thì bà ta đành phải lủi thủi đứng qua một bên.
“Thần y Lâm, rốt cuộc cậu muốn thế nào?”, Hoa Thanh Tùng nhìn anh nói.
“Những người tham gia phóng hỏa có những ai? Là ý của ai? Ai đánh Mã Hải? Nhà họ Hoa đã áp dụng những hành động nào đối phó với tập đoàn Dương Hoa? Nói ra toàn bộ quá trình, giao lại để tôi xử lý thì có lẽ mối quan hệ giữa chúng ta sẽ dịu đi đôi chút”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Nếu tất cả đều là ý của tôi thì sao?”, Hoa Thanh Tùng hỏi.
“Vậy thì lại càng dễ? Ông do tôi xử lý. Yên tâm tôi sẽ không giết ông mà chỉ muốn tính sổ nợ cho xong thôi”, Lâm Chính nói.
Người nhà họ Hoa bỗng cảm thấy ớn lạnh. Người này đúng là mạnh miệng. Anh có biết người đứng trước mặt anh là ai không? Là người nắm quyền của nhà họ Hoa đấy?
“Tôi thấy cậu điên rồi thần y Lâm”, Hoa Thanh Tùng cảm thấy thất kinh bởi sự to gan của Lâm Chính.
“Đã không thể bàn bạc vậy thì mời rời khỏi đây”, Lâm Chính không muốn nói nhiều với đám người này.
Thành ý sao? Họ làm gì có chút thành ý nào khi tới đây. Dù Lâm Chính nói vậy thì đám người này vẫn không chịu rời đi.
Bà Hoa nheo mắt, nhìn chăm chăm Lâm Chính: “Người họ Lâm kia, cậu thật sự không cứu đúng không?”
“Không cứu”, Lâm Chính đáp.
“Nếu đã vậy thì đứng trách chúng tôi”, bà Hoa cười lạnh, giơ tay lên.
Cạch…
Một âm thanh kỳ lạ vang lên. Những người mặc đồ đen đứng cạnh cửa đồng loạt rút súng ra nhắm thẳng vào Lâm CHính.
“Các người định làm gì?”, Cung Hỉ Vân đứng bên cạnh thất sắc, vội vàng định lấy súng ra.
“Cấm nhúc nhích”.
A Lộc quát. Một nòng súng chĩa thẳng vào Cung Hỉ Vân. Cung Hỉ Vân run rẩy, đứng im tại chỗ.
“Ở đây là Thượng Hỗ, là địa bàn của tôi. Thần y Lâm, tôi biết cậu nổi tiếng, rất có uy trong giới Đông Y. Cậu từng nói chỉ cần cậu phản đối thì không ai có thể giúp nhà họ Hoa chúng tôi. Giờ tôi cũng đáp lại với cậu một câu rằng, chỉ cần tôi không gật đầu thì cậu đừng hòng rời khỏi Thượng Hỗ”.
Hoa Thanh Tùng nói giọng đầy bá đạo. Đây chính là sức mạnh của nhà họ Hoa.
Dứt lời, bầu không khí trở nên đặc quánh.
Cung Hỉ Vân nín thở. Cô ta không ngờ Hoa Thanh Tùng lại quyết tâm tới vậy.
Thực ra cô ta cũng có phần kiêng dè nhưng trong tình huống này cô ta thật sự không biết phải làm thế nào. Dù sao thì đây cũng không phải là Giang Thành. Cô ta không thể điều động được ai cả.
Giờ phải làm sao. Cung Hỉ Vân hoảng sợ. Tình hình đáng sợ quá.
Nhưng đúng lúc này…Lâm Chính bỗng đứng dậy.