NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 3754

Chỉ cần anh dám động vào anh ta, anh ta nhất định sẽ không từ bất cứ giá nào cũng phải xé được một miếng thịt của anh xuống.

Nhưng… rõ ràng bọn họ không hiểu Lâm Chính!

“Nông Hào, cậu điên rồi à? Mau nói người của cậu buông súng trong tay xuống! Mau!”, Sở Thái gào lên điên cuồng.

“Sở Thái, ông bớt nhiều lời. Tôi gọi ông đến đây uống rượu là nể mặt ông, ông đừng có không biết điều. Bây giờ thần y Lâm muốn tôi chết! Nông Hào tôi không phải kẻ sợ sệt, tôi mà sợ anh ta? Họ Lâm kia, tôi nói với anh thế này vậy, dù hôm nay tôi có chết, tôi cũng sẽ cho anh nếm mùi đau khổ!”.

Nông Hào đỏ cả mắt, gào lên như phát điên!

Theo anh ta thấy, nếu mình biểu hiện đủ điên cuồng, thần y Lâm chắc chắn sẽ nhượng bộ, dàn xếp cho yên chuyện, cho anh ta một con đường hợp lý để đi.

Nhưng… Lâm Chính còn điên cuồng hơn anh ta không biết bao nhiêu lần!

Lâm Chính châm thuốc lá, hít sâu một hơi, nhếch khóe miệng, lộ ra nụ cười chứa chút điên cuồng: “Nói vậy là anh hi vọng tôi diệt cả nhà họ Nông các anh, có đúng không?”.

“Diệt nhà họ Nông?”.

Nông Hào run lên, sau đó gào lên như phát điên: “Anh không làm được! Anh không làm được! Đây là Bồ Thành, địa bàn của nhà họ Nông chúng tôi, không phải anh nói là được! Thần y Lâm! Tôi nói anh biết, trừ khi anh không muốn ra khỏi Bồ Thành, bằng không hôm nay tôi mà chết ở nơi này, anh đừng hòng bước ra khỏi thành phố!”.

Nông Hào có một trăm linh hai phần trăm tự tin!

Nhà họ Nông kinh doanh ở Bồ Thành không biết bao nhiêu năm, đã trở thành tồn tại giống như một chiếc thùng sắt cứng ở nơi này, không phải một hai người là có thể phá hoại!

Trước kia Lâm Chính bị giam giữ đã đủ thể hiện thực lực của nhà họ Nông bọn họ.

Nông Hào sao phải sợ?

Huống hồ, đám người như cô gái đanh đá đứng đằng sau anh ta đều là con cháu nhà giàu hàng đầu Bồ Thành!

Anh ta xảy ra chuyện, những gia tộc siêu cấp ở Bồ Thành này sao có thể khoanh tay đứng nhìn?

Những thế lực này hợp lại sẽ không phải là sức mạnh giản đơn!

Anh ta nghĩ ít nhiều Lâm Chính cũng phải cân nhắc…

Nhưng Nông Hào đã sai!

Sai lầm to lớn!

Lâm Chính đâu phải hạng tầm thường?

“Sở Thái!”.

“Có!”.

“Đi, đánh gãy tay chân anh ta, nếu có ai ngăn cản thì giết là được, không cần quan tâm!”, Lâm Chính lạnh lùng nói.

“Tuân lệnh!”.

Sở Thái cúi đầu đáp một cách thành kính, lập tức bước về phía Nông Hào.

Nông Hào mở to mắt.

“Sở đại sư…”.

“Cậu Nông, thật sự xin lỗi, lời của Chủ tịch Lâm tôi không thể không nghe! Lâm môn chủ… À, tôi quên nói, tôi gọi Chủ tịch Lâm là Lâm môn chủ bởi vì cậu ấy là môn chủ của Kỳ Lân Môn, Lâm Giang Môn của tôi chỉ là một đường nhỏ trong Kỳ Lân Môn mà thôi. Sở Thái tôi là ai mà dám ngông cuồng trước mặt Chủ tịch Lâm? Chủ tịch Lâm muốn chúng tôi làm gì, đương nhiên chúng tôi phải làm thế đó, vậy nên cậu Nông, hôm nay coi như cậu xui xẻo, cậu cũng đừng trách tôi”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi