"Quỳ? Quỳ cái đầu nhà anh ấy? Chết vinh còn hơn sống nhục! Nếu tôi mà quỳ xuống thì còn quay về nổi nhà họ Mặc không?”, cậu chủ nhỏ run rẩy, bỗng nhiên bừng tỉnh và hét lên với Lâm Chính.
“Tôi đã cho cậu cơ hội mà không biết quý trọng. Đã không chịu quỳ thì đừng có trách tôi".
Lâm Chính thản nhiên nói rồi nhấc chân lên đạp vào đầu gối cậu chủ. Nhưng đúng lúc này thì cậu chủ nhỏ nhảy bắn lên như một con thỏ và dùng bàn tay như lưỡi dao bổ xuống cổ của Lâm Chính.
Lâm Chính ngáng tay ngăn đòn tấn công. Cậu chủ lại tiếp tục bổ xuống. Chiêu của cậu ta vừa nhanh vừa mạnh. Một giây mà tung ra được gần hai mươi nhát tấn công. Nhanh tới mức cả tần suất tấn công và uy lực cũng vô cùng đáng sợ.
“Đây có lẽ là chiêu thức của quyền pháp cổ”.
Lâm Chính đanh mắt, vừa đỡ chiêu vừa quan sát. Thực ra anh không biết quá nhiều về võ thuật, bởi vì phần lớn thời gian anh đều chuyên tâm cho y thuật.
Bình thường thấy những người luyện võ đều là những võ sư của các võ quán, chiêu pháp cũng khá đại chúng, cùng một kiểu nên khiến anh chẳng có hứng thú.
Còn hôm nay chiêu thức của cậu chủ này là quyền pháp cổ võ khiến anh cảm thấy khá bất ngờ.
Anh không dùng châm để kiểm soát cậu ta mà chỉ phòng ngự, đồng thời quan sát động tác của đối phương.
"Ưng Kích Trường Không!”
“Hàng Long Phục Hổ!”
“Thất Đàm Thối”.
Cậu ta một lúc hét lên một loạt các chiêu thức với khí thế hừng hực như rồng lửa. Lâm Chính vẫn đỡ được dù cũng khá khó nhằn khiến cho cậu chủ bay bật ra.
Cậu ta vội vàng lùi lại. Mặc dù không nguy hiểm gì nhiều nhưng cảnh tượng trước mặt cũng khiến mấy người Tô Tiểu Khuynh cảm thấy thót tim.
“Anh rể, cẩn thận”, Tô Tiểu Khuynh hét lên.
“Anh Lâm cố lên, đừng thua”, Lâm Tử Ngữ cũng hét lớn.
“Hừ, tôi còn tưởng anh lợi hại tới mức nào. Hóa ra chỉ là một kẻ ngoại hạng biết chút võ vẽ nhưng chẳng hiểu đếch gì về võ thuật. Hôm nay để tôi dạy dỗ anh nhé. Đợi tôi xử lý anh xong sẽ đi tính sổ với cái đám chó má này”, cậu chủ nhỏ hừ giọng, đạp mạnh chân đá thẳng vào mặt Lâm Chính.
Nhưng khoảnh khắc cậu ta tấn công thì Lâm Chính đột nhiên bật người, nhảy lên và hét lớn.
“Ưng Kích Trường Không?”
Vụt. Anh dang chân và tay không khác gì một con chim ưng giữa không gian.
“Cái gì?”, cậu chủ nhỏ tái mặt, không dám tin vào mắt mình.
Rầm. Chân của cậu ta còn chưa chạm vào Lâm Chính thì đã bị anh đạp trúng người. Cậu ta ngã rầm ra đất, lồm ngồm bò dậy và nôn ra một ngụm máu tươi. Rõ ràng là cú đã đã khiến cậu ta bị nội thương.
“Tại sao anh lại biết chiêu thức của nhà họ Mặc?”, cậu chủ nhỏ lau miệng, hỏi với vẻ kinh ngạc.
“Tôi vừa mới học xong”, Lâm Chính nói.
“Vừa học xong sao?”, cậu ta há hốc mồm, đầu óc trở nên lùng bùng.
Chiêu thức này cậu ta phải khổ luyện tới hai năm mới học được, vậy mà anh ta vừa mới học đã có thể thi triển được rồi sao?
“Là giả, là giả, đồ nói dối. Chắc chắn anh đang lừa tôi”, cậu chủ tỏ ra bất lực, cả người run lẩy bẩy.
Lâm Chính không nó gì, chỉ đưa tay lên vẫy cậu ta.
“Tôi muốn anh phải chết”, cậu chủ như sắp sụp đổ bèn gầm lên và lao về phía Lâm Chính.
“Hàng Long Phục Hổ”
“Thất Đàm Thối”.
Lâm Chính thi triển một loạt những chiêu võ mà trước đó cậu chủ nhỏ đã tung ra. Cậu ta không hề phản ứng nhanh bằng trước đó Lâm Chính đã từng làm. Tất cả những chiêu này đều giáng trọn lên người cậu ta.
Một lúc sau mặt cậu ta sưng như trái gấc, đứng dậy một cách khó khăn
“Anh rể đừng đánh nữa, còn đánh thì sẽ xảy ra án mạng đấy”, thấy cậu chủ đã thê thảm tới mức đó nên Tô Tiểu Khuynh vội vàng khuyên can.
Lâm Chính nghe thấy vậy chỉ cười thản nhiên: “Yên tâm đi Tiểu Khuynh, anh biết giữ chừng mực mà’.
“Dạ…”, Tiểu Khuynh gật đầu nhưng vẫn lộ rõ vẻ lo lắng.
“Nếu cậu đã không chịu quỳ thì tôi cũng sẽ không làm khó cậu nữa. Nhớ kỹ sau này đừng có gây sự với tôi, rõ chưa?”, Lâm Chính ngồi xuống thản nhiên nói.
“Tôi nhất định sẽ báo thù, tất cả các người sẽ phải trả giá”, cậu chủ tức giận gầm lên.
“Xem ra vẫn chưa biết điều nhỉ”.
Lâm Chính chau mày, tiếp tục ra tay. Nhưng đúng lúc anh đang định xuất chiêu thì phải khựng lại, lập tức cầm tay cậu chủ đưa lên nhìn. Cánh tay của cậu ta có hai vết nhỏ màu đỏ.
“Lạc Linh Huyết”, Lâm Chính kêu lên.
Ba từ này khiến cậu chủ phải trợn tròn mắt, tức giận cắn vào cổ Lâm Chính. Thế nhưng khi cậu ta vừa đứng dậy thì đã bị Lâm Chính ghì chặt xuống.
“Xem ra lần này thu hoạch cũng không tệ", Lâm Chính lấy ra một cây kim, đâm lên người cậu chủ. Cậu chủ bỗng bất động.
“Đó là của tôi, không được lấy. Là của tôi. Nếu dám lấy thì tôi sẽ giết cả nhà các người. Giết cả nhà”.
“Vậy tôi đợi cậu tới giết cả nhà tôi nhé.
Lâm Chính thản nhiên lên tiếng, đâm thêm cây kim vào cổ tay cậu ta. Để máu chảy ra, anh đưa cổ tay mình và vị trí máu nhỏ xuống. Cậu chủ run rẩy, nhìn thấy hành động của Lâm Chính thì hết hồn.
“Mười…mười ba giọt? Chuyện gì thế này…Sao anh có tới mười ba giọt Lạc Linh Huyết vậy?”
Cậu chủ sốc toàn tập. Cậu ta mới có hai giọt mà đã có vô số người ngưỡng mộ rồi. Vậy mà người này lại có tới mười ba giọt. Cộng thêm hai giọt của cậu ta nữa là mười lăm giọt.
“Mười lăm giọt Lạc Linh Huyết…”
Đúng là yêu nghiệt mà. Lạc Linh Huyết chuyển vị trí, Lâm Chính đứng dậy hừng hực khí thế.
“15 giọt rồi, còn thiếu 5 giọt nữa”, Lâm Chính lầm bầm, nói với những người phía sau: “Đi thôi”.
“Vâng, cậu Lâm”, Tào Uy vội vàng bò dậy.
Đám đông hoảng loạn, hoàn toàn không dám tin vào những gì xảy ra trước mặt. Cậu chủ nhỏ cũng nhìn trân trân, toàn thân run rẩy.
Cậu ta không hề đau đớn khi Lạc Linh Huyết bị cướp mất mà là kinh hãi bởi số lượng mà Lâm Chính có được. Đợi đến khi họ rời đi hết thì người khổng lồ kia mới chậm rãi bò dậy.
“Cậu chủ…cậu không sao chứ…”
“Lạc Linh Huyết của tôi bị cướp mất rồi”, cậu ta nghẹn ngào.
“Cái gì, tôi sẽ lập tức thông báo với gia tộc…”
“Đừng”
Cậu ta mặt trắng bệch, sợ hãi nói: “Nếu như gia tộc mà hỏi thì nói bị cướp là được. Còn người cướp thì không được động vào…Tuyệt đối không được”.
Cậu ta biết rõ người sở hữu 15 giọt Lạc Linh Huyết có nghĩa là gì. Nhà họ Mặc tuyệt đối không thể là kẻ địch của người này được.