Rời khỏi nhà họ Lạc, Lâm Chính gọi ngay cho Hùng Trưởng Bạch, đồng thời đến Học viện Huyền Y Phái.
"Sùng Tông Giáo?".
Hùng Trưởng Bạch run lên, dường như nghe thấy thứ gì đó rất ghê gớm, vô cùng kinh ngạc nhìn Lâm Chính.
"Xem ra ông biết về Sùng Tông Giáo rồi", Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Biết, đương nhiên là biết, Sùng Tông Giáo là một thế lực thuộc Cổ Phái, tính chất của nó và Nam Phái chúng ta… à quên, với Huyền Y Phái chúng ta cũng tương tự nhau. Nhưng bất kể là quy mô, y thuật các thứ đều mạnh hơn chúng ta nhiều", Hùng Trưởng Bạch nói đầy cay đắng.
"Chẳng phải có bốn phái lớn là Nam Phái, Bắc Phái, Cổ Phái và Ẩn Phái sao? Tôi thấy Nam Phái các ông cũng bình thường mà", Lâm Chính nói.
"Đó chỉ là lực lượng đời thường, cũng tức là so sức mạnh thể hiện ngoài sáng, thì Nam Phái chúng tôi có thể miễn cưỡng ngang hàng với bọn họ, hơn nữa chỉ xếp cuối. Nhưng nếu tính cả sức mạnh trong tối, thì Nam Phái còn không xứng xách giày cho Cổ Phái", Hùng Trưởng Bạch thở dài nói.
Tuy ông ta không muốn thừa nhận, nhưng sự thật chính là vậy.
Cái Nam Phái dựa vào là mạng lưới quan hệ, nhưng Cổ Phái và Ẩn Phái thì không dừng lại ở đó. Theo lời kể của Hùng Trưởng Bạch, bọn họ không chỉ có mạng lưới quan hệ hùng hậu, mà còn có một loại sức mạnh khác.
Hùng Trưởng Bạch không rõ lắm, nhưng có một điều ông ta có thể khẳng định, đó là trong Viện học thuật Nam Phái có rất nhiều người của Cổ Phái, thậm chí trong Viện học thuật Huyền Y Phái hiện giờ có lẽ cũng có người của Cổ Phái.
Thế nên Khải Tố hoàn toàn không coi những lời nói của Lâm Chính ra gì.
Bởi vì hiện giờ, bà ta biết rõ mọi thứ về anh.
"Thực ra lúc trước Lạc Bắc Minh muốn gả Lạc Thiên cho người của Nam Phái chúng tôi cũng là một kiểu xâm nhập. Cổ Phái có dã tâm rất lớn, không tránh ra thế tục như Ấn Phái. Cậu Lâm, nếu cậu muốn làm gì Cổ Phái, tôi khuyên cậu hãy suy nghĩ thận trọng, đây không phải là một thế lực đơn giản", Hùng Trưởng Bạch nói.
"Tôi biết, nếu vậy thì… không thể điều động đến nền tảng sức mạnh của Huyền Y Phái được rồi… Nhưng tôi có người phải cứu! Ông lập tức sắp xếp người cho tôi, tôi muốn đến Cổ Phái một chuyến trước ngày mai", Lâm Chính nói.
"Cậu Lâm, cậu đừng làm bừa, Cổ Phái không phải hạng tốt lành gì đâu, bọn họ giết cả người đấy", Hùng Trưởng Bạch cuống lên.
"Sao nào? Ông nghĩ tôi không giết người sao?", Lâm Chính mỉm cười nói.
Nhìn ánh mắt rực lửa lóe lên tia dữ tợn của Lâm Chính, Hùng Trưởng Bạch thở dài rồi lắc đầu: "Thôi vậy, cậu Lâm, nếu thế thì tôi sẽ bảo người đi sắp xếp. Lần này… tôi sẽ đi cùng cậu".
Trên danh nghĩa thì Lâm Chính là thầy của ông ta, sao ông ta lại không tôn trọng chứ? Dù sao ông ta cũng là người rất coi trọng y thuật.
Mà y thuật của Lâm Chính lại vượt xa ông ta.
"Không cần đâu, lần này tôi đi một mình".
"Với lời nói của một mình cậu thì rất khó vào được cửa của Sùng Tông Giáo. Hơn nữa, nếu cậu chỉ đơn thuần là đi cứu người, thì tôi nghĩ không nên trắng trợn như vậy, như vậy ngược lại sẽ khéo quá hóa vụng", Hùng Trưởng Bạch nói.
Lâm Chính xoa cằm, gật đầu nói: "Ông nói đúng, hôm nay tôi nghênh ngang đến cứu người, kết quả là công cốc đi về".
Với cá tính của Lạc Thiên, nếu biết Lâm Chính lại tới tận cửa thì trăm phần trăm sẽ lại ép anh phải đi.
Anh không muốn tái diễn nỗi tiếc nuối của ngày hôm nay nữa.
"Ông có cách gì hay không?", Lâm Chính hỏi.
"Tuy Nam Phái không còn, nhưng Huyền Y Phái còn, mạng lưới quan hệ mà chúng tôi tích lũy trước đây vẫn còn. Tôi nhớ tôi từng khám bệnh giúp quán chủ của một võ quán, người của võ quán đó vẫn nợ ân tình của tôi. Tối mai hình như là ngày cưới của con trai Văn Hải của giáo chủ Sùng Tông Giáo, quán chủ của võ quán này đức cao vọng trọng, cũng được mời tới. Để tôi gọi điện thoại cho ông ấy, cho cậu đi cùng", Hùng Trưởng Bạch nói.
"Được, nhưng phải giữ kín về thân phận của tôi. Lần này tôi đi cứu người, trước khi tôi ra tay thì đừng rêu rao quá".
Lâm Chính nói.
"Yên tâm đi cậu Lâm".
Hùng Trưởng Bạch lập tức lấy điện thoại ra sắp xếp.
Khoảng hai tiếng sau, một chiếc xe dừng ở cổng Viện học thuật Huyền Y Phái.
"Cậu Lâm, chúc cậu thuận buồm xuôi gió!", Hùng Trưởng Bạch tiễn ra tận xe.
"Ông yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng trở về, mọi việc ở Giang Thành ông và Cung Hỉ Vân hãy để mắt nhiều hơn, có chuyện gì thì gọi ngay cho tôi".
"Được!".
Hùng Trưởng Bạch gật đầu, chiếc xe phóng vút đi.
Chiếc xe ra khỏi Giang Thành, cũng ra khỏi tỉnh, đến Phong Thị ở tỉnh lân cận.
Phong Thị sản xuất nhiều dược liệu Đông y, nên còn được gọi là Dược Đô, lễ Dược Đô hàng năm sẽ thu hút rất nhiều bác sĩ giỏi giang đến từ khắp nơi.
Ở trung tâm thành phố có một võ quán chiếm diện tích rất lớn, tên là Thượng Võ Quán.
Thượng Võ Quán khác với võ quán Mãn Thị, cả nước chỉ có một võ quán này, do người nhà họ Hoắc mở, truyền thụ những quyền pháp chính tông nhất. Đương nhiên, người nhà họ Hoắc không có bất cứ quan hệ gì với đời sau của Hoắc Nguyên Giáp.
Thượng Võ Quán rất nổi tiếng, không kém gì võ quán Mãn Thị, nghe nói trong vòng 10 năm đã đào tạo được bốn quán quân võ thuật, sáu quán quân tán đả thế giới, người đạt giải trong các kỳ thi lại càng không đếm xuể, đủ để thấy thực lực không tầm thường của võ quán này.
"Cậu Lâm, mời vào, tối nay cậu ở đây một đêm đi, chúng tôi đi sắp xếp phòng cho cậu ngay đây".
Tài xế xuống xe, mỉm cười nói.
Lâm Chính gật đầu, đi theo người của Thượng Võ Quán, ở tạm một đêm.
Sau khi trời tối, Lâm Chính được đưa đến phòng khách ăn cơm.
Các quản lý cấp cao của Thượng Võ Quán đều tụ tập ăn cơm ở đây.
Quán chủ Hoắc Thượng Võ, cháu trai ông ấy là Hoắc Ngạo, cùng với thanh mai trúc mã của anh ta là Tịch Lưu Hương cũng có mặt.
Lâm Chính không ngồi ở bàn chủ nhà.
Bởi vì Hùng Trưởng Bạch nói với Hoắc Thượng Võ rằng Lâm Chính là học trò của ông ta, ông ta bảo anh qua đây mở mang kiến thức.
"Ai là Lâm Chính?".
Đúng lúc này, Hoắc Thượng Võ tóc đã bạc trắng, để chòm râu dê lên tiếng hỏi.
Ông ấy khoảng hơn 70 tuổi, nhưng sắc mặt hồng hào, vẫn rất có tinh thần.
"Là tôi".
Lâm Chính đứng lên.
"Ồ?".
Hoắc Thượng Võ đánh giá Lâm Chính một phen, gật đầu lia lịa: "Đúng là thiếu niên anh tuấn, khí chất bất phàm".
"Ông chủ quá khen".
"Nếu cậu đã là học trò của Hùng Trưởng Bạch, thì tôi không thể thờ ơ được. Nào, lại đây ngồi cùng đi, tôi cũng muốn hỏi thăm tình hình của thầy cậu. Tôi nghe nói Nam Phái xảy ra biến cố, thầy cậu gia nhập một tổ chức có tên là Huyền Y Phái gì đó", ông ta rót rượu nói.
"Đúng vậy, nhưng thực ra Huyền Y Phái cũng chính là Nam Phái, hầu hết không có thay đổi gì", Lâm Chính bình thản nói.
"Ha, người thành lập Huyền Y Phái này đúng là lợi hại, thu phục được cả Nam Phái, đúng là đời nào cũng có nhân tài", Hoắc Thượng Võ mỉm cười nói.
Lâm Chính chỉ cười không nói gì.
"Ông nội, chỉ là đám người yếu ớt học y thuật, có gì mà ông phải cảm khái chứ?", đúng lúc này, một anh chàng đẹp trai bỗng lên tiếng.
"Hoắc Ngạo, không được nói vớ vẩn, khách còn đang ở đây", Hoắc Thượng Võ nhíu mày nói.
"Nhưng ông Hoắc, Hoắc Ngạo nói đúng mà. Nhìn người này gầy yếu như vậy, trên người chẳng có mấy thịt, sợ là một cú đấm của anh Ngạo cũng khiến anh ta đi đời nhà ma", cô gái tóc ngắn ở bên cạnh cười nói.
Cô ta vừa dứt lời, mọi người liền cười ầm lên.