NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 4094

Các đệ tử khác ở võ trường cũng dần dần bị thu hút tới, gia nhập vào trận doanh lên án công khai này.

“Tránh ra!”, Vệ Tân Kiếm lạnh giọng quát. Tính anh ta nóng nảy, chuyện oan uổng thế này đương nhiên anh ta không muốn giải thích, quát lên.

“Nhận tội!”, đám đệ tử kia kiên trì hô.

“Vương Khấu, tôi nói anh biết, Vệ Tân Kiếm tôi trong sạch! Tôi chưa bao giờ phản bội Tử Huyền Thiên, tôi cũng không phải gian tế của ai cả! Tôi chỉ là tôi! Bây giờ các người mau tránh ra cho tôi, nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo!”, Vệ Tân Kiếm nghiêm túc quát lên.

Những mấy câu nói đó của anh ta lại khiến tất cả đệ tử ở đây nổi giận.

“Hay cho một kẻ gian tế! Anh còn dám kiêu căng?”.

“Anh muốn chết mà!”.

“Không khách sáo? Tôi cũng muốn xem xem cái gọi là không khách sáo của anh nó như thế nào!”.

“Các sư huynh, sư tỷ, xông lên đi, bắt tên gian tế kia lại rồi nói sau!”.

“Đúng, bắt anh ta lại!”.

“Bắt!”.

Theo sự bùng nổ cảm xúc của bọn họ, hiện trường cũng mất kiểm soát.

Tất cả mọi người tấn công về phía Vệ Tân Kiếm như phát điên.

Vệ Tân Kiếm nổi giận, lập tức vung tay đánh trả, không hề do dự tấn công về phía bọn họ.

Nhưng… chung quy anh ta cũng chỉ có một mình, sao có thể đối phó với nhiều người của Tử Huyền Thiên như vậy?

Huống hồ, anh ta đang bị thương, trạng thái không tốt. Chỉ mới chiến đấu với đám đệ tử đó mấy lượt, trên người anh ta đã hứng đủ quyền cước, thậm chí còn có người dùng đao chém lên cánh tay anh ta.

Ngay lập tức máu như suối phun ồ ạt chảy ra từ miệng vết thương, thấm đỏ chiếc áo của Vệ Tân Kiếm.

Sắc mặt của Vệ Tân Kiếm rất xấu.

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, một giọng nói vang lên.

“Tất cả dừng tay lại cho tôi!”.

Không ít người ở võ trường nhìn về phía tiếng nói. Khi nhìn thấy người đến, bọn họ biến sắc, vội vàng dừng tay.

Đệ tử kêu hăng nhất lúc trước cũng dừng lại, nhìn thấy người đến, vẻ mặt bọn họ cực kỳ đặc sắc.

Đến khi người đó chạy vào võ trường thì không còn ai dám làm gì Vệ Tân Kiếm nữa.

Bởi vì người đến không phải ai khác mà chính là ông lão da mặt ửng đỏ đó.

“Tửu thúc bá!”.

“Bái kiến Tửu thúc bá!”.

“Tửu thúc bá…”.

Các đệ tử đồng loạt nhường đường, hành lễ với ông ta, cũng còn chút kính nể đối với ông lão.

Nhưng ông lão không quan tâm, nhanh chân bước vào trong đám đông, kéo lấy Vệ Tân Kiếm cả người đầy máu nằm ở dưới đất.

“Nhóc, cậu không sao chứ?”, ông lão nhỏ giọng hỏi.

“Yên tâm, vẫn… chưa chết được…”, Vệ Tân Kiếm gian nan bò dậy, khàn giọng nói.

Lúc này, trên người anh ta toàn máu, trên đầu trên mặt đều là máu, trông vô cùng đáng sợ.

“Không sao thì mau cút về cho tôi! Không có việc gì mà đến sân luyện võ làm gì?”, ông lão quát.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi