Chương 4194
Trong nhiều năm nay, có rất nhiều người đi khắp thiên cung để tìm “Trường Sinh Đan” này, các chủ cung ở các thế hệ trước đã từng nhiều lần điều động tất cả người trong tông môn để truy tìm tung tích của viên “Trường Sinh Đan”.
Nhưng cho dù thiên cung Trường Sinh bị lật hết lên bao nhiêu lần cũng không ai dám động đến quan tài của Diệp Nhường Thiên.
Vì đó là quan tài của vị cung chủ đầu tiên của thiên cung Trường Sinh.
Ai động vào thì là bất kính với người đó.
Bây giờ xem ra đây là sự trào phúng cực kỳ lớn.
Phá vỡ quy tắc cũ.
Diệp Nhường Thiên đã nói với người đời sau Trường Sinh Đan ở đâu nhưng không ai dám làm.
Mãi cho đến khi Lâm Chính đánh bậy đánh bạ nhặt được Trường Sinh Đan.
“Thiên cung Trường Sinh nhiều anh kiệt như thế mà chưa thể tìm được thần đan tuyệt diệu này nhưng chưa từng nghĩ bị một tên phản bội thiên cung lại lấy được… Đây là số mệnh của thiên cung sao? Đây là số mệnh của thiên cung ư?”
Đại tôn trưởng nghiến chặt răng, khuôn mặt nhăn nhó, không có từ ngữ nào có thể miêu tả tâm trạng phức tạp này.
“Xem ra vận may của tôi rất tốt đấy chứ. Đại tôn trưởng, tôn trưởng không thể lấy ba mươi giọt Lạc Linh Huyết này đi được rồi”.
Lâm Chính nhìn ông ta nói.
Đại tôn trưởng siết chặt nắm đấm nhìn Lâm Chính chằm chằm.
Vèo!
Lúc này Đại tôn trưởng dịch chuyển.
Nhưng… ông ta không tấn công Lâm Chính mà xoay người lại xông đến chỗ hành lang ngoài lăng mộ.
Đại tôn trưởng bỗng chốc muốn chạy trốn.
“Đợi tôi đi khỏi đây sẽ đi báo với cung chủ, sức mạnh của cả thiên cung sẽ bao vây bắt cậu. Lúc đó dù có là Trường Sinh Đan cũng khó bảo vệ được cậu”.
Đại tôn trưởng hung hăng nghĩ, rồi liều mạng chạy đi.
Nhưng lúc này, một bàn tay bỗng túm lấy vai ông ta từ phía sau.
“Cái gì?”, Đại tôn trưởng run lên.
“Tôn trưởng muốn đi đâu? Đại tôn trưởng, không cần Lạc Linh Huyết nữa sao?”
Ngay khi vừa dứt lời, bàn tay lớn đó bỗng dùng sức ném Đại tôn trưởng về phía sau.
Rầm!
Cả người ông ta bỗng chốc bắn ngược ra sau như một mũi tên nhọn, làm đổ ba chiếc quan tài, cuối cùng va vào bức tường của ngôi mộ, lúc này mới lăn xuống đất, cả người đã hoa mắt chóng mặt.
Đến khi ông ta phản ứng lại, Lâm Chính đã đứng trước mặt ông ta.
Sắc mặt Đại tôn trưởng tái nhợt.
Lần đầu ông ta nhận ra tên đệ tử bí ẩn này… vậy mà lại đáng sợ đến thế…
Tí tách!