Chương 4200
Nghe nói hai người này được cung chủ tiền nhiệm đào tạo, sự tồn tại của họ không chỉ là vì bảo vệ Nhật Nguyệt Tinh Cung mà còn để củng cố quyền uy của cung chủ Thiên Cung.
Vì họ chỉ nghe lệnh của cung chủ Thiên Cung.
Cho dù cung chủ Thiên Cung là ai, dù tốt hay xấu, làm đúng hay sai, chỉ cần ra lệnh một tiếng, dù có bắt họ lên núi đao xuống biển lửa, họ cũng không do dự nghe theo.
Chỉ là cung chủ Thiên cung tiền nhiệm đã không giao phó nhiệm vụ gì cho họ từ lâu rồi.
Họ ở đây đánh cờ cũng đã gần ba mươi năm.
Lâm Chính không cúi chào, chỉ đi theo đệ tử đó vào bên trong.
Hai người đang đánh cờ liếc mắt nhìn anh.
“Có một tên khá thú vị đến”, một người trong đó nhìn bóng lưng Lâm Chính nói.
“Chẳng qua là một con nghé vô tri thôi”, một người khác lắc đầu nói.
Đại thống lĩnh!
Nhật Nguyệt Tinh Cung cực kỳ to lớn.
Mái nhà như các vì sao, cột nhà như ngọc trắng, bức tượng rồng vàng cùng với nền nhà màu bích ngọc.
Mỗi một viên gạch ở đây đều toát lên vẻ trang nghiêm, thần thánh và tôn quý.
Lâm Chính thầm nhìn xung quanh đánh giá, còn đệ tử đó lại chắp tay gọi.
“Thưa cung chủ, Lâm Chính đã đến”.
“Ừ, cậu đi làm việc đi”.
Trong cung điện cực lớn vang vọng một giọng nói trung tính.
Lâm Chính hơi ngạc nhiên nhìn sang nơi phát ra giọng nói.
Anh thấy một người phụ nữ ăn mặc rất đơn giản, đang vuốt sợi dây roi của mình, đeo một cặp kính gọng đen bước ra.
Người phụ nữ có dung mạo thanh tú, khuôn mặt rất đẹp, các đường nét trên khuôn mặt rất tinh xảo nhưng vì dấu vết của năm tháng nên hằn không ít vẻ thăng trầm.
Bà ta ăn mặc rất đơn giản, chỉ một chiếc áo bào trắng, mặt mộc không trang điểm thoa phấn gì cả, cũng chẳng đeo một món trang sức nào, chỉ có trên tay cầm một cuốn sách cổ như đang đọc sách.
Đây là Mạc Tâm?
Cung chủ của thiên cung Trường Sinh?
Lâm Chính hơi ngạc nhiên.
Anh đã từng nghe nói đến cung chủ Mạc Tâm.
Nhưng không ngờ vị cung chủ này lại là phụ nữ.
Hoàn toàn không uy nghiêm và bá đạo như trong tưởng tượng.
Ngược lại, cực kỳ dễ gần, trông có vẻ chẳng kiêu ngạo gì.
Đúng là khiến người ta ngạc nhiên.
“Cung chủ, đệ tử ra ngoài trước”.
Đệ tử đó chào xong thì cung kính rời khỏi điện.
Cung chủ Mạc Tâm cất cuốn sách trong tay đi, nhìn Lâm Chính rồi nói: “Cậu là Lâm Chính nhỉ? Tự mình tìm chỗ ngồi đi”.
“Cảm ơn cung chủ”.