Nhát thủ đao này của Lâm Chính có thể nói là chém vàng chặt ngọc, vô cùng sắc bén.
Anh cầm nửa cánh tay kia, yên lặng nhìn chằm chằm về phía Văn Hải.
Còn người đàn ông kia thì ôm nửa cánh tay còn lại lăn lộn dưới đất, tiếng kêu thảm thiết như xé toạc bầu trời.
Văn Hải biến sắc, có chút không biết làm thế nào.
Hiển nhiên là lần đầu tiên anh ta thấy người hung tàn như vậy.
Nhưng Lâm Chính không làm gì Văn Hải, mà xoay người lại, nhìn đám người xung quanh.
"Anh, vừa rồi có phải anh chửi tôi có mẹ sinh nhưng không có bố dạy đúng không?", Lâm Chính chỉ vào một người đàn ông gầy yếu, hỏi.
"A… tôi… tôi…", người đàn ông kia há miệng, lắp bắp mãi không nên lời.
Lâm Chính giơ tay túm lấy tóc hắn, rồi lôi hắn ra, sau đó đạp một phát thật mạnh vào lồng ngực hắn.
Rắc!
Tiếng xương gãy lại vang lên.
Người kia bay đi hơn ba mét, sau đó va vào bức tường, khiến bức tường rạn nứt, rồi mới rơi xuống, ngất lịm đi, trong miệng toàn là máu, lồng ngực lõm xuống, không biết sống chết ra sao.
"Hả?".
Đám người sợ hãi vội lùi lại, sắc mặt tái nhợt.
"Còn anh, vừa rồi anh chửi tôi là thằng chó chết phải không?", Lâm Chính lại chỉ vào một người khác.
"Đâu có! Không phải tôi!", người kia kêu lên.
Nhưng anh ta cũng không thoát khỏi sự trả thù của Lâm Chính, bị đánh bay đi, rách da chảy máu, hôn mê bất tỉnh.
Đám khách khứa trở nên nhốn nháo, hiện trường vô cùng hỗn loạn.
"Văn Hải, con làm cái gì vậy? Còn không mau bắt người này lại?".
Văn Mạt Tâm lạnh lùng nói.
Dường như lúc này Văn Hải mới thoát khỏi sự kinh hãi, lập tức kêu lên: "Người đâu, bắt anh ta lại cho tôi!".
"Rõ!".
Rất nhiều đệ tử của Sùng Tông Giáo từ bốn phương tám hướng xông tới.
Những người này đều từng luyện võ, ai nấy cơ bắp cường tráng, long tinh hổ mãnh, khí thế đáng sợ.
Các trưởng lão cũng lần lượt đứng dậy, duy trì trật tự.
"Mọi người đừng lo lắng, chúng tôi sẽ đảm bảo an toàn cho mọi người".
"Xảy ra chút vấn đề, nhưng mọi người đừng hoảng loạn, có giáo chủ ở đây, chuyện này sẽ nhanh chóng được giải quyết thôi".
"Mọi người hãy bình tĩnh".
Các trưởng lão kêu lên, các đệ tử từ khắp nơi cùng nhảy bổ về phía Lâm Chính.
Đám người Phong Liệt và người của Thượng Võ Quán cũng trố mắt ra nhìn.
Bọn họ đều bị sự hung tàn của Lâm Chính làm cho kinh sợ.
Nhưng bây giờ Sùng Tông Giáo bắt đầu nghiêm túc, để xem anh lấy gì chống lại bọn họ?
"Tôi không tin tên này có thể đối phó được với các cao thủ của Sùng Tông Giáo", lúc này Hoắc Ngạo mới thoát khỏi sự kinh hãi do Lâm Chính mang lại khi nãy, nghiến răng nói.
Thực lực của Lâm Chính quả thực khiến anh ta kinh ngạc, nhưng theo anh ta thấy, một người dù mạnh đến đâu cũng không thể đối đầu với cả một tông được.
Chỉ có điều… nơi này không mấy ai hiểu rõ về Lâm Chính.
Thậm chí là Liễu Như Thi đang đứng ở cửa.
Cô ấy ngây ra nhìn Lâm Chính.
Chỉ thấy Lâm Chính khua chân múa tay đánh tới, quyền cước nhanh như chớp, các chiêu thức không có gì hoa mỹ, nhưng nắm đấm chắc nịch, nện vào người bọn họ.
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
Những âm thanh nặng nề vang lên.
Chẳng mấy chốc, tất cả những người của Sùng Tông Giáo xông tới đều nằm bẹp dưới đất, đầu óc choáng váng, mặt mũi sưng vù.
Mỗi nắm đấm là xử lý một người…
Xung quanh lại trở nên im lặng.
Ai nấy há hốc miệng chứng kiến cảnh này.
Lúc này, ngay cả Văn Mạt Tâm, Kiếm Vương, cùng với Minh Vũ cũng không khỏi đặt ly rượu xuống, quay sang nhìn.
"Đây chính là thần y Lâm sao?", bà lão đứng bên cạnh há hốc miệng, lẩm bẩm nói.
"Là anh ấy… mà cũng không phải là anh ấy… Như Thi không thể nhìn thấu người này", Liễu Như Thi khẽ thở dài, đôi mắt sáng như sao nhìn Lâm Chính chằm chằm, một lúc lâu vẫn không thể rời đi.
"Xem ra hôm nay Sùng Tông Giáo gặp chút rắc rối rồi".
Ứng Phá Lãng tiếp tục uống rượu, vẻ mặt bình tĩnh lẩm bẩm.
“Một lũ vô dụng!”, Văn Hải nổi giận đùng đùng, gầm lên với các đệ tử đang nằm dưới đất kia.
“Cậu chủ, tôi… chúng tôi…”
Các đệ tử há miệng, nhưng không biết giải thích thế nào.
Bọn họ thậm chí còn không nhìn rõ quyền cước của Lâm Chính, thì còn gì để nói? Đây đâu phải là người bình thường chứ?
Nhưng cái Văn Hải nhìn thấy lại là bản thân mất sạch thể diện, Sùng Tông Giáo trở thành trò cười cho mọi người.
“Người đâu! Tiếp tục đánh cho tôi, cho đến khi nào đánh chết người này thì thôi. Tôi không cần biết anh ta là ai, dám gây sự trong đám cưới của tôi, tôi nhất định phải cho anh ta chết ở đây! Xông lên!”, Văn Hải tức giận gầm lên.
Bốn phương tám hướng lại có rất nhiều người của Sùng Tông Giáo xông tới.
Nhưng đúng lúc này, Văn Mạt Tâm đứng dậy.
“Văn Hải, dừng tay đã!”.
“Bố!”, Văn Hải quay phắt lại, nhìn Văn Mạt Tâm với vẻ khó tin.
“Đừng để sự giận dữ che mất mắt con”, Văn Mạt Tâm bình thản nói, sau đó quay sang nhìn Lâm Chính: “Chàng trai, rốt cuộc cậu là ai?”.
Cuối cùng Văn Mạt Tâm cũng nghiêm túc với Lâm Chính.
Dù sao có thể có được thân thủ như vậy thì chắc chắn không phải là người bình thường.
“Giang Thành, thần y Lâm!”.
Lâm Chính cũng không giấu giếm, nói thẳng danh tính.
Anh vừa dứt lời, xung quanh lập tức ồ lên.
“Cái gì? Thần y Lâm của Giang Thành?”.
“Thần y Lâm chạy tới tận đây sao?”.
“Trời ơi, cậu ta chính là thần y trẻ tuổi đã đánh bại Y Vương Hàn Thành đó sao?”.
“Nhìn có vẻ còn trẻ hơn trong lời đồn!”.
“Nghe nói cậu ta còn là CEO của tập đoàn Dương Hoa nữa!”.
“Chậc chậc chậc, thảo nào dám đơn thương độc mã đến Sùng Tông Giáo!”.
Đám khách khứa xôn xao bàn tán, có người tán thưởng, có người khâm phục, còn có người khen không dứt miệng, thái độ so với trước đó có thể nói là thay đổi 180 độ.
Còn Văn Mạt Tâm cũng không khỏi sửng sốt, gật đầu: “Hóa ra là thần y Lâm của Giang Thành giá lâm, đúng là rồng đến nhà tôm. Thần y Lâm, tôi không biết trước đó có hiểu lầm gì, nhưng mời cậu lên đây ngồi, có chuyện gì, chúng ta ngồi xuống nói chuyện”.
Đối với thần y Lâm, Sùng Tông Giáo không thể không coi trọng.
Phải biết rằng, thần y Lâm còn trẻ như vậy đã được đồn thành truyền thuyết, vậy còn sau này thì sao?
Đừng nói là Văn Mạt Tâm coi trọng như vậy, mà Minh Vũ cũng sáng mắt lên nhìn Lâm Chính. Dù là Kiếm Vương vẫn chỉ ngồi uống rượu không quan tâm đến ai, thì lúc này cũng không khỏi quay sang nhìn.
Nhưng… Lâm Chính không có hứng thú ngồi đây uống rượu.
Anh bình thản nhìn Văn Mạt Tâm, mặt không cảm xúc nói: “Vậy là đến hiện giờ Sùng Tông Giáo vẫn không chịu giao người đã đánh Lạc Thiên bị thương cho tôi sao?”.
Văn Mạt Tâm nghe thấy thế lại nhíu mày.
Sắc mặt Văn Hải có chút căng thẳng.
Anh ta không ngờ thần y Lâm này đến để dấy binh hỏi tội.
“Thần y Lâm, vết thương của Lạc Thiên… thực ra cũng có mấy phần là do ngoài ý muốn!”.
Văn Hải chần chừ một lát rồi nói.
Nhưng anh ta vừa dứt lời, Lâm Chính bỗng giơ tay ra, nhanh như chớp túm lấy cổ áo Văn Hải, lôi anh ta lại.
Văn Hải run lên bần bật, nhìn về phía trước, chỉ thấy khuôn mặt Lâm Chính gần như là dán sát vào mặt anh ta, đôi mắt lạnh lùng nhìn anh ta chằm chằm.
“Nói vậy là anh biết người đánh Lạc Thiên bị thương là ai? Hay nói cách khác… chính anh là người đánh Lạc Thiên bị thương?”.
Nhìn đôi mắt lạnh lẽo kia, toàn thân Văn Hải không khỏi run rẩy…