NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 4288

“Không cần phải vội, tôi phải làm rõ vết thương trên mặt Lạc Thiên là do ai làm đã?”, Lâm Chính thản nhiên nói và nhìn chăm chăm đối phương: “Có phải do anh làm không?”

Long Giang phong mỉm cười: “Đúng vậy, cô ta ngăn cản việc điều tra của tôi, nên tôi trừng phạt theo quy định thôi. Ngoài ra tôi nghi ngờ cô ta có liên quan tới việc mất tích của đội phán quyết và người tuyệt phạt nên tối nay tôi sẽ đích thân thẩm tra cô ta. Anh có ý kiến gì không?”

“Đương nhiên là không có ý kiến”, Lâm Chính thản nhiên nói: “Nhưng anh chứng minh mình là người của đại hội thế nào đây?”

“Mắt anh bị mù à? Người này chính là con của Long Hâm đại nhân, là thành viên đội điều tra được cử tới Giang Thành, đừng có thấy núi Thái Sơn mà không biết”, người bên cạnh lạnh lùng nói.

“Nếu anh không tin thì vẫn còn lệnh bài ở đây. Người họ Lâm kia, thấy cậu chủ mà không nhanh chóng hành lễ à?”, người thuộc hạ lại đanh giọng, lấy ra tấm lệnh bài và đưa ra trước mặt mọi người.

“Một miếng lệnh bài rách nát thì có thể chứng minh được điều gì? Điều tra viên sao? Tôi thấy các người là một đám lừa đảo thì có”.

“Lừa đảo à?”

Long Giang Phong chau mày: “Xem ra chủ tịch Lâm cố tình làm vậy để ra tay trước với chúng tôi rồi. Nếu anh định như vậy thì tôi phải khuyên anh một câu rằng tốt nhất anh đừng có làm như vậy. Bởi vì anh làm vậy có nghĩa là anh đang muốn đối đầu với tôi. Anh hãy coi lại thực lực của Dương Hoa xem có muốn đối đầu với đại hộ không nhé?”

Dứt lời, đám người Nguyên Tinh ở phía sau phải tái mặt. Long Giang Phong nói rất khó nghe nhưng là sự thật.

Đối đầu với đại hội thì dù có là mười hay một trăm Lâm Chính cũng sẽ chết chắc.

Trước mặt đại hội, Dương Hoa đúng là chỉ như hạt cát. Mà có khi còn không bằng cả con kiến hôi dưới đất nữa.

“Thôi bỏ đi, người họ Lâm. Anh khiến tôi mất hứng, tự dưng không muốn chơi nữa. Có điều ngày mai thì khác. Tôi cho anh cơ hội cuối cùng, hi vọng anh biết trân quý. Ngày mai tới chỗ tôi báo cáo. Tối mai đưa Tô Nhu tới biệt thự, nghe rõ chưa? Nếu không làm theo thì tôi đảm bảo anh sẽ hối hận cả đời đấy”.

Long Giang Phong nhếch miệng cười và vỗ vai Lâm Chính rồi quay người rời đi. Đám người còn lại của hắn cũng nhìn Lâm Chính bằng ánh mắt khinh khỉnh.

Lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.

“Ai cho anh đi vậy?”

“Hả?”

Long Giang Phong khựng bước: “Thần y Lâm, còn việc gì nữa sao?”

“Tới đây quỳ xuống, chuyện này vẫn chưa xong đâu”, Lâm Chính đanh mặt.

Quỳ à? Đám đông nhìn nhau, tưởng mình nghe nhầm.

Thần y Lâm là một thằng đần phải không? Cậu chủ Long Giang Phong đã nói ra thân phận của mình rồi mà tại sao anh ta còn dám ăn nói như vậy. Lẽ nào người này chán sống rồi.

“Tên họ Lâm kia, mày nói cái gì? Mày bảo ai quỳ cơ?”, một người đàn ông tóc ngắn tối mặt nhìn Lâm Chính.

“Tai của các người có vấn đề à? Tôi lặp lại lần nữa vậy. Anh là Long Giang Phong phải không? Mau tới đây quỳ xuống, chúng ta tính cho xong món nợ với Tô Nhu và Lạc Thiên đã”, Lâm Chính điềm đạm nói. Dứt lời, tất cả cảm thấy hoang mang, họ nhìn nhau và không hiểu gì.

“Anh bảo tôi quỳ xuống sao?”, Long Giang Phong giật mình.

“Mẹ kiếp nó điên rồi, dám bảo cậu chủ quỳ xuống à?”

“Mày là cái thá gì? Mày đủ tư cách không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi