NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 4291

“Tên họ Lâm kia, dừng tay…nếu không tôi sẽ khiến những người bên cạnh anh chết không có đất chôn đấy…Tôi đảm bảo”, Long Giang Phong nghiến răng.

“Nếu đã vậy thì anh xuống địa ngục trước đi”, đôi mắt Lâm Chính hừng hực sát ý. Anh giơ nắm đấm đấm thẳng vào đầu Long Giang Phong.

“Á?”, Long Giang Phong tái mặt, trố tròn mắt.

“Dừng tay, thần y Lâm, nếu cậu làm vậy thì đại hội sẽ không tha cho cậu đâu”, Sở Vệ Sử hét lớn.

Nhưng lúc này Lâm Chính đã không còn ý trí nữa. Anh chỉ muốn giết người. Dám động vào Lạc Thiên! Dám động vào Tô Nhu thì dù là ai anh cũng sẽ giết sạch. Đôi mắt Lâm Chính đỏ như máu. Dù người ngoài có nói gì thì anh cũng không dừng tay.

Long Giang Phong sợ hết hồn, vội nhắm mắt lại. Đúng lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc…

“Chủ tịch Lâm, dừng tay”.

“Lâm Chính khựng người, quay lại nhìn thì thấy Tô Nhu đang khóc lóc quỳ trước mặt mình. “Chủ tịch Lâm xin hay tha cho anh Long…”

Lâm Chính kinh ngạc: “Tô Nhu, cô đang làm gì vậy? Tại sao lại cầu xin cho thể loại cặn bã này? Cô có biết anh ta là người thế nào không? Có biết anh ta đã làm những gì không?”

“Tôi biết. Tôi biết cả. Tôi cũng biết lý do anh ta tới đây. Chủ tịch Lâm, cảm ơn anh đã lo cho tôi, nhưng…anh ta không thể chết được. Nếu anh ta chết thì những người bên cạnh tôi sẽ bị liên lụy hết mất, tất cả sẽ không có kết cục tốt đẹp. Vì vậy, chủ tịch Lâm…xin anh tha cho anh Long”, Tô Nhu hai mắt đỏ hoe. Cô nói bằng giọng đầy đau khổ.

Lâm Chính thấy đầu óc trống rỗng khi chứng kiến vẻ mặt thê lương của Tô Nhu. Chắc chắn là do trước đó Long Giang Phong uy hiếp Tô nhu nên cô mới sợ hãi như vậy.

Lâm Chính suy nghĩ, cố gắng nén cơn giận và trầm giọng: “Tô Nhu, cô đứng lên đi”.

“Chủ tịch Lâm, nếu anh không thả anh Long ra thì tôi sẽ không đứng lên đâu”, Tô Nhu lại khóc thút thít.

Long Giang Phong thấy vậy bèn bật cười.

“Thần y Lâm, tôi nghe nói hình như anh thích cô gái này hả? Ha ha. Cô gái này nói đúng đấy. Nếu như anh giết tôi thì không chỉ có anh mà tất cả những người bên cạnh anh cũng sẽ gặp họa. Bọn họ sẽ chết vô cùng thê thảm. Tin tôi đi, anh không biết được hậu quả nghiêm trọng thế nào đâu”, Long Giang Phong nheo mắt, khuôn mặt trông vô cùng đáng thương.

Lâm Chính hít một hơi thật sâu, nhìn ánh mắt kiên định của Tô Nhu, anh tin nếu anh giết Long Giang Phong thật thì Tô Nhu có lẽ sẽ tự tử ngay.

Bởi vì cô ấy đã quyết rồi,chỉ khi cô ấy chết thì mới có thể hạ được cơn giận của đối phương.

Nghĩ tới đây, Lâm Chính bèn buông tay ra. Hai chân Long Giang Phong chạm mặt đất. Hắn ôm cổ mình, lùi lại.

Thuộc hạ vội vàng lao lên đỡ hắn. Mấy người Nguyên Tinh thấy vậy cũng thở phào. Nếu như giết Long Giang Phong ở đây thì coi như là Dương Hoa đã khai chiến với đại hội.Với thực lực hiện tại của Dương Hoa thì có khi đại hội hắt xì một cái thôi, Dương Hoa cũng tắt ngấm.

“Tô Nhu, nể tình cô, hôm nay tôi không giết anh ta”, Lâm Chính điềm đạm nói.

“Cảm ơn chủ tịch Lâm”, Tô Nhu lau nước mắt.

“Ha ha, thần y Lâm của Giang Thành à? Tôi nghe nói anh chiến Nam dẹp Bắc, ai cũng phải khuất phục trước y võ của anh. Tôi còn tưởng anh là người thế nào cơ. Hôm nay xem ra anh chỉ là một kẻ kém cỏi mà thôi”, Long Giang Phong cười khẩy, nhổ ra một ngụm nước bọt.

“Còn cô gái này, ông cũng không vội. Sớm muộn gì cô cũng phải lên giường với tôi thôi. Thần y Lâm, anh không bảo vệ được họ đâu”.

Long Giang Phong cười ha ha rồi phất tay, ra lệnh cho thuộc hạ rời đi. Đúng lúc này, Lâm Chính lại lên tiếng: “Ai cho anh đi thế?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi