NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 4309

Hai chân Nguyên Tinh đã không còn sức nữa, khó khăn ngẩng đầu lên nhìn bác Hạ đồ đen đứng đó, sắc mặt tái nhợt.

“Đây là… kiếm khí khôn ngoan… Nếu tôi không đoán sai thì người này… chắc hẳn là Kiếm Hoàng trong truyền thuyết, Hạ Kiếm Tâm! Khinh suất rồi! Khinh suất rồi…”, Nguyên Tinh nôn ra máu, chật vật nói.

“Không ngờ đã nhiều năm như vậy mà Nguyên Tinh ông vẫn còn nhớ tôi”.

Bác Hạ bỗng nói, còn tiện tay lấy chiếc mũ trên đầu mình xuống.

Mọi người đều trợn to mắt.

“Kiếm Hoàng?”

“Hạ Kiếm Tâm?”

“Ông… ông ta là ai?”

Mọi người đều cực kỳ ngạc nhiên, thậm chí có phần khó hiểu.

Nhưng cho dù thế nào, người có thể được gọi là Kiếm Hoàng cũng rất phi phàm.

“Kiếm Hoàng Hạ Kiếm Tâm! Năm mươi năm trước, ông ta là cao thủ đỉnh cao tung hoành khắp thiên hạ, nghe nói một mình ông ta cùng với một thanh kiếm đã đánh nhau với tất cả những người sử dụng kiếm trong thiên hạ mà không thua một trận nào. Kiếm thuật của ông ta đã đạt đến cảnh giới đỉnh cao, không ai có thể đánh lại, đã làm được đến mức trong tay không có kiếm nhưng trong lòng có kiếm. Tuy nhiên, năm mươi năm trước ông ta đã biến mất không tung tích sau trận chiến với Tuệ Kỳ Anh – đại kiếm chủ thời đó, lúc đó nhiều người đồn rằng ông ta cũng bị nội thương nghiêm trọng và đã chết sau khi thất bại trước Tuệ Kỳ Anh, nhưng tôi không ngờ ông ta lại đến Thương Minh, làm tay sai cho Thương Minh”, Nguyên Tinh hừ một tiếng nói, ánh mắt đầy vẻ không cam lòng.

“Nguyên Tinh, ông cũng đừng nói tôi, chẳng phải ông cũng làm tay sai cho người khác đó à? Chẳng qua hình như chủ của tôi cao cấp hơn của ông. Thằng ranh mồm còn hôi sữa ở Giang Thành nhỏ bé này cũng có thể trở thành chủ của ông, ông không sợ mất mặt, tôi cũng thấy mất mặt thay ông”, mặt Hạ Kiếm Tâm không cảm xúc nói.

“Láo xược! Hạ Kiếm Tâm, ông nghĩ cậu ấy là ai? Cậu ấy là Đông Hoàng Thần Quân, là chủ của tông môn tôi”, Nguyên Tinh nổi giận.

“Gì cơ? Chỉ một thằng ranh miệng còn hôi sữa mà cũng có thể làm giáo chủ của Đông Hoàng Giáo à? Xem ra Đông Hoàng Giáo ông sa sút thật rồi”, Hạ Kiếm Tâm hơi kinh ngạc nhưng vẫn là hừ một tiếng, tỏ ra rất khinh thường.

“Vậy người thế nào mới có thể làm giáo chủ Đông Hoàng Giáo?”, lúc này Lâm Chính ở bên cạnh xen vào một câu không đúng lúc.

Hạ Kiếm Tâm nhướng mày, vừa xoay người lại.

Trong mắt ông ta bỗng xuất hiện một khuôn mặt.

Chính là Lâm Chính.

Anh xuất hiện ở trước mặt Hạ Kiếm Tâm từ lúc nào.

Không ổn!

Hạ Kiếm Tâm phản ứng cực nhanh, vội lùi về sau, đồng thời ngón tay lại thay đổi, có ý muốn dùng kiếm khí đánh Lâm Chính lùi lại.

Nhưng ngay sau đó tay Lâm Chính nhanh như chớp, năm ngón tay xòe ra nắm lấy nửa bên mặt Hạ Kiếm Tâm, dùng sức kéo khiến đầu của ông ta đập mạnh xuống nền đất bên cạnh.

Rầm!

Đài ngắm cảnh lập tức sụp xuống.

Sức mạnh bộc phát làm con phố xung quanh nứt toạc.

Cả dòng sông như bị lật úp bởi cú đánh này, khiến dòng sông nổi sóng lớn…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi