NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

“Chương 4316

Khốn kiếp!”

Dịch Tiên Thiên nổi giận, lại đánh vô lăng chuyển hướng định chạy vào các con hẻm.

Thế nhưng lần này ông ta vừa chuyển hướng thì lập tức giẫm chân phanh, chiếc xe dừng lại.

Sắc mặt ông ta tái nhợt, mắt trợn trừng, ngây ngốc nhìn người xuất hiện ở đầu xe.

Không ai khác chính là Lâm Chính.

Dịch Tiên Thiên ngây người một lúc lâu, sau đó sang số định rời đi nhưng khi ông ta nhấn số rồi nhấn ga, chiếc xe lại không dịch chuyển.

Đằng sau cũng có không ít người, đều là các cao thủ Đông Hoàng Giáo, một người trong đó lấy tay đè chặt phần đuôi xe xuống khiến chiếc xe không thể di chuyển.

Tim Dịch Tiên Thiên đập thình thịch, cảm giác ớn lạnh bao trùm.

Phía sau đều có cao thủ bao vây chặn đường, Dịch Tiên Thiên đã như chim nhốt trong lồng, khó mà cất cánh bay lên…

“Ông Dịch, có chuyện gì mà đi vội thế? Không chào tôi một tiếng sao?”

Lâm Chính bước đến cạnh cửa xe, châm điếu thuốc nhàn nhã hỏi.

“Thần y Lâm… chẳng có gì để nói cả. Hôm nay tôi đã rơi vào trong tay cậu”, Dịch Tiên Thiên hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình, không để lộ ra vẻ sợ hãi và hoảng loạn.

Ông ta chủ động bước xuống xe, cũng châm một điếu thuốc, nhưng tay châm điếu vẫn hơi run.

“Thần y Lâm, chuyện này cứ cho qua nhé, bảo người của cậu tránh ra, sau khi về, tôi sẽ chủ động nói với Thương Minh rằng tôi không làm gì với Dương Hoa của cậu cả, sau này cậu đi đường dương quan của cậu, tôi đi cầu độc mộc của tôi, cậu thấy thế nào?”, Dịch Tiên Thiên khàn giọng nói.

Thế nhưng Lâm Chính không đáp lời mà chỉ nhìn chằm chằm vào ông ta.

Dịch Tiên Thiên hơi nheo mắt, nghiến răng nói: “Nếu cậu vẫn chưa hài lòng thì thế này được không? Tôi sẽ tiến cử với cấp trên để Dương Hoa của cậu gia nhập vào Thương Minh, thế nào? Đây là chuyện mà rất nhiều người còn chẳng dám mơ ước, là cơ hội ngàn năm có một. Có tôi tiến cử, Dương Hoa gia nhập vào Thương Minh hoàn toàn không thành vấn đề. Như thế chắc cậu hài lòng rồi nhỉ?”

Nhưng Lâm Chính vẫn lắc đầu.

“Như thế vẫn chưa đủ à?”, Dịch Tiên Thiên trở nên lo lắng.

“Nếu như thế thật thì dĩ nhiên đã đủ rồi, nhưng ông Dịch này, chúng ta đều không phải là trẻ con, mấy lời dỗ dành trẻ con này ai mà tin được chứ?”, Lâm Chính cười nói.

Dịch Tiên Thiên sửng sốt, sau đó lại nói: “Vậy… cậu muốn thế nào?”

“Dương Hoa và Thương Minh không thù không oán nhưng lần này Thương Minh lại chủ động khiêu khích tôi. Vậy giữa chúng ta là kẻ thù không đội trời chung, tôi trước giờ chỉ có một cách đối đãi với kẻ thù thôi”.

Lâm Chính lạnh nhạt nói, sau đó giơ tay lên.

Người bên cạnh lập tức đưa một con dao ngắn đến.

Dịch Tiên Thiên khiếp sợ đến mức mặt mũi tái mét, run rẩy lùi về sau.

Nhưng chưa lùi được mấy bước, mấy người Đông Hoàng Giáo ở phía sau đã giữ chặt Dịch Tiên Thiên lại, đè cả người ông ta xuống đầu xe.

“Thần y Lâm, cậu muốn làm gì? Buông tôi ra! Mau buông tôi ra!”, Dịch Tiên Thiên vùng vẫy.

Nhưng không có tác dụng.

Sao ông ta có thể đánh lại được cao thủ Đông Hoàng Giáo chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi