NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 4337

Tô Nhu nhìn thấy người đi vào, sắc mặt trắng bệch, vội hỏi: “Vì sao em gọi mãi mà không liên lạc được anh?”.

“Điện thoại anh hư rồi…”, Lâm Chính tùy tiện tìm một cái cớ.

Tô Nhu trợn mắt, vội vàng lấy một chiếc thẻ trong người ra nhét vào tay Lâm Chính, nhỏ giọng nói: “Trong thẻ này có năm triệu tệ, mật mã là ngày sinh của em. Anh nghe đây, anh hãy mau rời khỏi Giang Thành, đừng quay về nữa, nghe rõ chưa? Bây giờ Giang Thành rất nguy hiểm!”.

“Tiểu Nhu, không sao nữa rồi…”.

“Anh đi mau đi!”, Tô Nhu tức giận giậm chân.

Lâm Chính không biết nên nói thế nào.

May là Lạc Thiên chạy đến, kịp thời giải vây cho Lâm Chính.

“Tiểu Nhu, cậu đừng lo quá. Mình nhận được tin, nói là Chủ tịch Lâm đã gặp người của Thương Minh, chuyện này đã được Chủ tịch Lâm giải quyết, cậu đừng suốt ngày sợ bóng sợ gió nữa!”, Lạc Thiên cười nói.

“Cái gì? Chủ tịch Lâm giải quyết?”, Tô Nhu kinh ngạc không thôi.

“Đúng, giải quyết cả rồi”, Lạc Thiên cười nói.

Tô Nhu ngây ra tại chỗ một lúc lâu, có lẽ vẫn không thể chấp nhận được.

Lâm Chính biết thời gian này Tô Nhu chịu nhiều kích động, cũng không tiện gây thêm rắc rối cho cô, thế là tự động rời đi, để Lạc Thiên đi cùng Tô Nhu.

Ngay khi anh vừa ra khỏi phòng bệnh của học viện mấy bước, một cuộc điện thoại gọi đến.

Khi lấy điện thoại ra xem, Lâm Chính hơi ngạc nhiên.

Người gọi đến là Tống Kinh.

Lâm Chính vội vàng bắt máy.

“Ông Tống, có chuyện gì sao?”, Lâm Chính hỏi.

“Chủ tịch Lâm, Chiến Hổ 2 đã quay xong, nhưng đoàn làm phim xảy ra chuyện… Cậu có thể ra mặt giải quyết chuyện này được không?”, Tống Kinh sốt ruột nói.

Lâm Chính ngạc nhiên: “Xảy ra chuyện gì?”.

“Đoàn làm phim… bị bắt nhốt rồi…”.

“Cái gì?”.

Lâm Chính vô cùng tức giận.

Đang yên đang lành, sao đoàn làm phim Chiến Hổ lại xảy ra chuyện?

Không phải bảo sắp kết thúc rồi sao?

Sự an toàn của đoàn làm phim là do Từ Thiên phụ trách, nhân viên bảo vệ cử đi toàn là người lành nghề ở Kỳ Lân Môn, vô duyên vô cớ sao lại bị người ta bắt đi?

“Mọi người xảy ra chuyện ở đâu? Biết bọn họ là ai không?”, Lâm Chính hỏi.

“Ở làng chài Nang Hải, hình như người bắt cóc là người dân làng chài, nhưng… người đó rất lợi hại, người ông Từ phái đến đều bị người đó đánh nhập viện, chúng tôi không đối phó được…”.

“Ồ?”, Lâm Chính hơi bất ngờ.

Ngay cả người của Kỳ Lân Môn cũng không đối phó được?

Xem ra làng chài này không đơn giản…

“Bọn họ có mục đích gì?”.

“Chuyện đó… tôi không rõ. Chủ tịch Lâm, có cần báo cảnh sát không?”, Tống Kinh cẩn thận hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi