NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 4382

“Vệ Yến, lập tức gọi xe”, Lâm Chính vội nói.

“Vâng, anh Lâm”.

Vệ Yến đáp.

Nhưng lúc này.

“Khụ khụ… khụ khụ…”, cô gái ngồi ở ghế phụ ho dữ dội, lại nôn ra mấy ngụm máu, sau đó ngất đi, có vẻ tình trạng cực kỳ không ổn.

“Em gái!”, cô gái gào lên gọi.

Cảnh sát thấy thế cũng lo lắng, vội gọi thêm người chuẩn bị đưa bệnh nhân đến bệnh viện.

Thế nhưng Lâm Chính là đưa tay ngăn lại.

“Đừng động vào cô ta”.

Mọi người sửng sốt.

“Tình trạng hiện giờ của cô ta rất tệ, không thể động vào. Đưa đến bệnh viện cũng không kịp, để cô ta xuống, tôi sẽ chữa cho cô ta”, Lâm Chính trầm giọng nói.

“Anh?”

Cô gái sửng sốt: “Anh là…”

“Tôi là bác sĩ, tin tôi đi”, Lâm Chính cực kỳ nghiêm túc nói.

Để không gây ra động tĩnh lớn, Lâm Chính đội một chiếc mũ vành tròn nên cô gái không nhận ra người trước mặt mình là thần y Lâm mà nhà nào cũng biết trong truyền thuyết.

Nghe Lâm Chính nói thế, cô gái cảm thấy như bắt được cọng rơm cứu mạng, vừa khóc vừa nói: “Anh làm ơn hãy cứu em gái tôi, tôi chỉ có một đứa em gái này thôi, chỉ cần anh có thể cứu được em gái tôi, tôi có thể làm bất cứ điều gì anh muốn, cầu xin anh…”

Cô gái khóc lóc thảm thiết, cực kỳ đau lòng.

Người bên cạnh đều động lòng thương.

“Cô yên tâm, cứu người trị thương là bổn phận của bác sĩ, tôi sẽ giúp… Xin chào đồng chí, tôi là bác sĩ, vị hiện giờ bệnh nhân không thể cử động được, tôi cần phải cấp cứu tại chỗ, được chứ?”

“Trường hợp đặc biệt có thể xử lý theo kiểu đặc biệt, cứu người là việc khẩn cấp, anh nhanh chóng đi”, cảnh sát nghiêm túc nói, vừa báo lại tình hình với cấp trên vừa chạy đi chỉ huy giao thông.

Lâm Chính cũng không lề mề, lấy châm bạc ra bắt đầu cứu chữa cho cô gái.

Sau khi châm vài cây, sắc mặt trắng bệch của cô gái lập tức trở nên hồng hào, hơi thở cũng bình ổn lại khá nhiều.

“Có hiệu quả rồi, có hiệu quả rồi”.

“Thần y!”

Không ít người qua đường bật ngón tay cái lên khen ngợi.

Thấy thế cô gái cũng yên tâm hơn không ít.

Sau khi chữa trị một hồi, Lâm Chính đứng dậy: “Bệnh nhân đã không còn nguy hiểm đến tính mạng, mau chóng đưa cô ta đến bệnh viện để tiếp tục chữa trị đi”.

“Được được! Cảm ơn anh, cảm ơn!”

Cô gái mừng rỡ nói, sau đó đi theo mấy người dân đưa cô gái đến bệnh viện.

Lâm Chính đi nói chuyện với mấy cảnh sát, sau đó lái xe về khách sạn.

Thế nhưng một tiếng sau, cửa phòng khách sạn vang lên tiếng gõ cửa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi