Phản ứng của những người này nằm ngoài dự đoán của hầu hết các khách mời.
Bất kể trước đó đánh nhau ác liệt như thế nào, cho dù có người của Sùng Tông Giáo chết, mọi người cũng chỉ sợ hãi mà thôi chứ sẽ không can thiệp.
Nhưng bây giờ, Lâm Chính vừa nhấc kiếm gỗ lên lại khiến cho tất cả mọi người dù có sợ hãi thế nào cũng không thể không quan tâm, tất cả đều xông lên ngăn cản!
Bọn họ đang làm gì vậy?
Bọn họ điên rồi sao?
Đó là Lâm Chính đấy!
Lâm Chính là người thế nào!
Kẻ giết người không chớp mắt như vậy bọn họ không sợ sao?
Không!
Bọn họ sợ!
Nhưng bọn họ còn sợ một thứ hơn!
Đó là những hậu quả nghiêm trọng sau khi Lâm Chính gi3t chết Ứng Phá Lãng.
Hội trường lập tức hỗn loạn.
Nhiều người không dám đứng ngoài xem nữa, bởi vì một khi Ứng Phá Lãng chết ở đây, mỗi một người ở đây đều sẽ bị liên lụy!
Vì thế lực đằng sau Ứng Phá Lãng thực sự quá mạnh!
“Thần y Lâm! Dừng tay! Đừng có mà làm loạn nữa!”
Minh Vũ lập tức xông tới, dùng cơ thể của mình đứng chắn trước người Ứng Phá Lãng, ngăn cản mũi kiếm của Lâm Chính.
Bà ta không thể bình tĩnh được, bất chấp tất cả!
Lâm Chính sắc mặt không chút thay đổi vươn tay ra, tóm lấy Minh Vũ ném sang một bên.
Minh Vũ làm sao khỏe bằng Lâm Chính được, lập tức bị ném sang một bên, ngã xuống đất vỡ đầu, máu chảy ra.
Nhưng bà ta vẫn không từ bỏ, lại xông tới, lo lắng nói: “Thần y Lâm, nếu như cậu muốn giết Ứng Phá Lãng, vậy thì hãy giết tôi trước đi!”
“Bà cho rằng tôi không dám giết bà sao?”, ánh mắt Lâm Chính hung hãn, sau đó giơ kiếm chém về phía Minh Vũ.
“Thần y Lâm, đừng mà! Cầu xin anh… Đừng kích động như vậy…”
Liễu Như Thi vội vàng ôm lấy anh, người dính sát vào lưng anh.
“Cô Liễu, chuyện này không liên quan đến cô, cô bỏ ra đi! Hôm nay Lâm Chính tôi làm gì, một mình tôi sẽ chịu hết trách nhiệm! Sẽ không liên lụy đến mọi người!”, Lâm Chính trầm giọng nói.
Liễu Như Thi đột nhiên nới lỏng cánh tay, nắm lấy kiếm gỗ của Lâm Chính, ấn vào vị trí tim mình, khuôn mặt tái nhợt nhưng vẫn vô cùng xinh đẹp tràn đầy đau đớn và căng thẳng: “Thần y Lâm, anh có thể dạy cho Ứng Phá Lãng một bài học, thậm chí có thể đánh què hắn, nhưng xin anh cho dù thế nào cũng đừng giết hắn, nếu như anh cố chấp làm như vậy thì xin anh hãy giết Như Thi đi…”
“Cô…”
Mặt Lâm Chính tối sầm xuống.
Bao nhiêu người ở đây, anh chỉ có ấn tượng tốt với Liễu Như Thi.
Dù sao Liễu Như Thi cũng đã đứng ra ủng hộ anh trong thời khắc quan trọng, thậm chí là bảo vệ anh!
Nhưng không ngờ rằng lúc này Liễu Như Thi lại đứng về phía Ứng Phá Lãng.
“Thần y Lâm, tôi biết anh rất tức giận, rất phẫn nộ, cũng không thể hiểu nổi hành động của Như Thi. Nhưng Như Thi thực sự cũng lực bất tòng tâm, nếu như anh động vào Ứng Phá Lãng, với thế lực của nhà họ Ứng, anh nhất định sẽ phải chết, vì vậy thần y Lâm, mong anh hãy tha cho Ứng Phá Lãng, coi như là Như Thi cầu xin anh. Như Thi biết mình không có tư cách khuyên anh, nhưng nếu như anh thực sự muốn giết người xả giận thì xin hãy xả giận lên người Như Thi đi… Như Thi cũng chỉ đành làm vậy thôi…”
Đôi mắt của Liễu Như Thi rủ xuống, với những giọt nước mắt lấp lánh trong đó.
Cả đời này cô ấy gần như chưa từng cầu xin ai, nhưng hôm nay cô ấy tình nguyện cầu xin giúp một người cô ấy vô cùng ghét.
Chỉ là cô ấy không mong muốn người mà cô ấy luôn ngưỡng mộ lại kết thúc như vậy.
Lời này khiến cho Lâm Chính trầm mặc.
Nhìn cô gái xinh đẹp mặc Hán phục này, trong lòng Lâm Chính cũng cảm thấy rất khó chịu.
Anh cũng không phải kẻ ngốc, đến Liễu Như Thi cũng đứng ra rồi, đủ để thấy được hậu quả sau khi gi3t chết Ứng Phá Lãng nghiêm trọng đến mức nào.
Tuy nhiên anh không hề sợ hãi.
Đúng lúc này, bà lão Dược Vương ở phía kia cũng bước tới.
“Thần y Lâm, cậu là một người vừa có tấm lòng độ lượng cao hơn trời lại là người có tài năng phi thường, người như cậu chắc chắn sẽ trở thành niềm tự hào của cả thế hệ. Tôi nghĩ lời của Như Thi không thể thuyết phục được cậu, cậu vẫn sẽ làm theo ý mình, bởi vì từ đầu đến cuối, cậu chưa bao giờ sợ hãi thế lực phía sau Ứng Phá Lãng, cho dù thế lực ấy có lớn mạnh thế nào…”
Dược Vương bước chân loạng choạng, giọng điệu nói chuyện có chút run rẩy.
Mọi người đồng loạt nhìn bà ấy.
Lúc này cũng chỉ có Dược Vương mới có thể khuyên được Lâm Chính thôi.
“Cả đời này của tôi chưa từng xem mạnh yếu, chưa từng quan tâm thắng bại, chỉ mong không thẹn với lòng, tên này, tôi giết được thì sẽ giết”, Lâm Chính bình thản nói.
“Tôi biết, thần y Lâm, cậu ra tay đi, chỉ hi vọng trước khi cậu ra tay, bà già này muốn cầu xin cậu một chuyện”.
“Chuyện gì?”
“Tôi hi vọng cậu có thể cưới Như Thi”, Dược Vương cười khổ nói.
“Cái gì?”, Lâm Chính ngây ra.
Liễu Như Thi cũng ngẩn ra.
Tất cả mọi người đều mơ hồ trước những lời đột ngột này của Dược Vương.
“Tiền bối Dược Vương đùa gì vậy?”, Lâm Chính khẽ hỏi.
“Tôi không thích nói đùa”, Dược Vương lắc đầu nói: “Con bé Như Thi lương thiện tốt bụng, đối xử với tất cả mọi người đều như nhau, nhưng chỉ duy có cậu, con bé lại không thể kiềm chế được được bản thân, có lẽ cảm giác của nó đối với cậu vẫn chưa phải là tình yêu, tuy nhiên tôi nghĩ nó vẫn có cảm tình với cậu”.
“Bà nội…”, khuôn mặt Liễu Như Thi lập tức đỏ bừng lên.
Dược Vương thở dài một hơi, bình tĩnh nói: “Sau khi cậu gi3t chết Ứng Phá Lãng, nhà họ Ứng sẽ tức giận với tất cả mọi người ở đây, chúng ta đều sẽ gặp họa. Như Thi bị bệnh nan y, từ lâu đã không sợ chết rồi, chẳng nhẽ lại quan tâm đến việc nhà họ Ứng báo thù sao? Nhưng con bé vẫn luôn quan tâm đến cậu, lo lắng cậu bị nhà họ Ứng ra tay độc ác! Bà già tôi đây cũng không sống được lâu nữa, người sắp chết, mong muốn được thực hiện nốt tâm nguyện cuối cùng. Thần y Lâm nếu như đồng ý yêu cầu này của tôi, tôi tình nguyện thay cậu gi3t chết Ứng Phá Lãng!”
Nói xong, Dược Vương hơi cúi đầu với Lâm Chính biểu thị quyết tâm.
Lâm Chính rơi vào trầm mặc.
Anh lạnh lùng nhìn Ứng Phá Lãng.
Cơ thể Ứng Phá Lãng run lên, vì đau nên khuôn mặt hắn hơi méo mó, nhưng nụ cười vẫn rất rõ ràng.
“Thần y Lâm… Anh cũng thấy rồi đấy…? Bây giờ… Anh cũng coi như là hiểu được thế lực phía sau tôi rốt cuộc đáng sợ đến mức nào? Bọn họ không cho phép anh giết tôi, bởi vì nếu anh giết tôi, tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả anh đều phải chôn chung với tôi! Người anh giết không phải chỉ mỗi tôi mà là tất cả mọi người ở đây! Anh hiểu chứ?”, Ứng Phá Lãng cười nói.
Hắn biết là hắn thắng rồi.
Bản thân hắn không tự thắng được Lâm Chính!
Nhưng mọi thứ phía sau hắn đã hoàn toàn áp chế vị thần y Lâm danh tiếng lẫy lừng này.
Lâm Chính không phản kháng lời nào mà chỉ nhìn chằm chằm Ứng Phá Lãng.
Đột nhiên anh bước lên trước, đẩy Minh Vũ ra, nhấc Ứng Phá Lãng đang nằm trên mặt đất lên.
Trong phút chốc, hơi thở của những người xung quanh như nghẹt lại.
Vô số người xông lên…
“Thần y Lâm, cậu… cậu tuyệt đối đừng làm liều!”
“Lời của tiền bối Dược Vương, lẽ nào cậu không nghe rõ sao?”
“Cậu thực sự định cá chết lưới rách sao?”
Vô số lời khuyên vang lên.
Ứng Phá Lãng nghiến răng, yếu ớt phản kháng: “Anh… thực sự muốn tất cả mọi người ở đây đều chết sao?”