Chương 4393
“Không giống trên tivi ư? Đương nhiên là khác rồi! Cảnh tượng bây giờ là hoàn toàn tự nhiên, còn thứ mọi người nhìn trên tivi đã được truyền thông tô vẽ, bộ dạng hiện giờ của thần y Lâm mới là chân thật”, ông cụ Hứa khịt mũi nói.
Mọi người trầm mặc.
Vẻ mặt của mọi người đều vô cùng kỳ quái.
Đặc biệt là đám người hoài nghi trước đó.
Tất nhiên người sốc nhất là đám người Kỳ Xảo Đồng và Từ Việt.
“Thần y Lâm? A… lẽ ra tôi phải đoán ra từ trước rồi, anh chính là thần y Lâm sao?”, Kỳ Xảo Đồng trợn tròn mắt, đờ đẫn lẩm bẩm, vẫn chưa hoàn hồn lại.
Đám người Từ Việt gần như quỳ xuống đất.
Ông cụ Hứa hơi khó hiểu nhìn đám người kỳ lạ này, cau mày lại, đã đoán được ra chuyện gì đó.
Lúc này, vài nhân viên y tế khiêng ông cụ nhà họ Phúc rời đi.
Ông cụ Hứa sững sờ, vội vàng chạy tới hỏi: “Ông Phúc làm sao vậy?”
“Ông cụ Hứa, ông Phúc gặp chuyện ngoài ý muốn… đã ra đi rồi…” một vị khách nói.
“Cái gì? Chuyện ngoài ý muốn ư? Ông ấy đã xảy ra chuyện gì?”
“Chắc là phát bệnh…”
“Không thể nào! Có thần y Lâm ở đây! Sao ông ấy có thể ra đi vì bệnh được? Y thuật của thần y Lâm rất cao siêu, chắc chắn có thể cứu được ông Phúc”, ông cụ Hứa tức giận quát.
Nhưng mọi người đều cúi đầu.
Ông cụ Hứa lập tức nhìn người chủ trì bữa tiệc.
Mặt ông Tịch lúc đỏ bừng lúc trắng bệch, cố nặn ra nụ cười: “Ông cụ Hứa, ở đây có hiểu lầm… tôi… chúng tôi…”
“Các người làm sao? Lẽ nào các người không cho phép thần y Lâm chữa trị cho ông Phúc, cho nên ông Phúc mới chết?” ông cụ Hứa trừng mắt hỏi.
“Chuyện… chuyện này…” ông Tịch há miệng, không biết giải thích thế nào.
“Này, cậu là con cháu nhà họ Phúc đúng không? Cậu nói đi, có phải đám người này không cho thần y Lâm chữa bệnh, nên đã hại chết ông nội cậu đúng không?”, ông cụ Hứa hỏi một người nhà họ Phúc.
Muốn anh ta làm chứng.
Chàng trai trẻ tên Phúc Hội gần khóc, toàn thân run rẩy, không nói nên lời.
“Sao cậu không nói hả? Mau nói đi!”, ông cụ Hứa cau mày, trầm giọng thúc giục.
“Thưa ông, tôi…”
“Được rồi, ông cụ Hứa không cần làm khó anh ta, thực ra bao gồm cả anh ta cũng không cho tôi cứu ông Phúc!” lúc này, Lâm Chính nói.
“Hả? Thần y Lâm, tại… tại sao lại vậy?”
“Lý do rất đơn giản! Bọn họ không tin tưởng y thuật của tôi”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Cái gì?”
Ông cụ Hứa cho rằng mình nghe nhầm, ngạc nhiên nhìn tất cả mọi người: “Ngay cả y thuật của thần y Lâm mà các người cũng không tin sao?”
Nghe vậy, sắc mặt của mọi người trắng bệch.
Đặc biệt là những người đã mắng chửi Lâm Chính, bây giờ chỉ muốn chui đầu vào khe nứt dưới sàn nhà.