NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN


Tuyệt!
Tuyệt cú mèo!
Không ít người nín thở, cảm thấy đầu căng như dây đàn!
Người tên Lâm Chính này là ai vậy?
Tại sao Từ Nam Đống lại dám đắc tội với nhà họ Mã vì anh ta chứ?
Với đẳng cấp như Từ Nam Đống thì tiền bạc đối với ông ta chỉ là con số mà thôi.

Từ Nam Đống là người Nam Thành.

Nhưng công việc kinh doanh của ông ta đều được làm ở Giang Thành, điều này đủ để chứng minh người doanh nhân này thành công tới mức nào.

Mà thương nhân thành công thì luôn chú trọng tới mối quan hệ.

Theo lý mà nói, Từ Nam Đống không thể nào vì tiền mà trở mặt với nhà họ Mã được.

Dù sao thì nhà họ Mã cũng là một trong tứ đại gia tộc của Giang Thành.

Hơn nữa, mối quan hệ giữa hai gia tộc Mã, Từ cũng không tệ.

Nhưng bây giờ! Từ Nam Đống vì một người tên Lâm Chính mà bắt Mã Phong đổi khách sạn sao?
Đây khác gì là tát vào mặt Mã Phong!
Cậu Mã nghiến răng, đôi mắt chứa đầy sự tức giận.

Từ Nam Đống định làm cái quái gì vậy?
Đám đông xung quanh nín thở, không dám lên tiếng.


Đến ngay cả nhà họ Tô lúc này cũng im thin thít.

“Cậu Mã?”
Người quản lý lại kêu lên.

Nhưng một giây sau…
Bốp!
Cú tát của Mã Phong đã giáng xuống.

Người quản lý ngã ra đất.

Vẻ mặt trông đầy uất ức.

“Ông Từ, sự việc thật sự cần làm tới mức này sao? Quan hệ giữa nhà họ Mã và nhà họ Từ thật sự không bằng cái thứ bỏ đi này à?”, cậu Mã nghiến răng gào lên.

“Tiểu Phong, có nhiều chuyện không nên hỏi đến cùng.

Cậu chỉ cần nhớ rõ, tôi sẽ không hại cậu”, Từ Nam Đống nói.

“Giúp một thằng rác rưởi, tát vào mặt tôi như thế mà còn nói không hại tôi sao? Ông đừng quên, ông cụ Từ là do tôi cứu sống đấy! Không có tôi, ông cụ Từ đã chết từ lâu rồi! Hay là ông cảm thấy Lâm Chính có quen biết với ông Tần nên đã giúp hắn? Từ Nam Đống, ông đừng tưởng nhà họ Mã sợ ông.

Đây là Giang Thành, không phải Nam Thành nhà ông đâu!”
Mã Phong gầm lên.

Anh ta là một trong những cậu chủ của Giang Thành đấy.

Từ khi nào mà anh ta phải chịu nỗi nhục như thế này chứ? Dù người đứng trước mặt này là bề trên thì anh ta cũng mặc kệ.

Cùng với tiếng gầm của anh ta, cả đại sảnh lại chìm vào im lặng.

Từ Nam Đống không thể hiện biểu cảm gì.

Ông ta là người từng trải nên không bao giờ bận tâm tới những lời ác ý như thế này.

“Tiểu Phong.

Tôi đã nói rồi, có những việc không tiện nói thẳng.

Chuyện của ông nhà, tôi rất cảm ơn nhà họ Mã.

Nếu không vì chuyện đó thì tôi cũng đã không từ Nam Thành vội đến đây!”, Từ Nam Đống thấp giọng.

“Từ Nam Thành vội tới?”
“Cậu nên nhớ rõ một điều.

Không phải tôi đang giúp cậu ấy mà là đang giúp cậu”, Từ Nam Đống nói ý tứ.


Mã Phong thở dốc.

Giúp tôi? Là ý gì vậy?
Lẽ nào con người Lâm Chính không hề đơn giản? Thế nhưng trước mặt bao nhiêu người thế này mà thỏa hiệp thì anh ta khác gì là trò cười?
“Cậu chủ, hay là chúng ta rút thôi”, một người trong nhà họ Mã sà tới.

“Rút? Hừ, nếu cứ thế rút thì nhà họ Mã biết giấu mặt vào đâu?”, cậu Mã tức giận nói.

"Thế nhưng…không đi thì biết làm gì bây giờ? Khách sạn này là của nhà họ Từ mà”.

“Đúng là nhà họ Từ có cổ phần, nhưng đừng quên đây là Giang Thành.

Nhà họ Từ làm ăn được ở đây là dựa vào ai?”, cậu Mã nhìn chăm chăm Lâm Chính, đôi mắt đầy hằn học: “Nghe cho rõ đây, giờ tôi muốn các người lập tức xông lên, đánh gãy chân tay thằng đó cho tôi.

Nhớ kỹ, dù bất kỳ ai chặn các người thì cũng mặc kệ.

Đánh hết sức cho tôi.

Mã Phong tôi có thể rời đi, nhưng tôi cũng muốn thằng rác rưởi đó phải nằm xuống”.

“Cậu chủ, làm như vậy khác gì đắc tội với ông Từ? Rồi cũng khó nói chuyện với phía nhà họ Ninh nữa”.

“Nghĩ nhiều như thế làm gì?”, Mã Phong trừng mắt.

“Đây là Giang Thành.

Nhà họ Từ, nhà họ Ninh đều là người ngoài thôi.

Kẻ ngoài sao mạnh được bằng thổ địa.

Bọn họ là cái thá gì? Đánh cho tôi, hậu quả thế nào tôi chịu!”
Mã Phong đã nói tới nước đó thì mấy tên vệ sĩ cũng không dám nhiều lời.

Từ Nam Đống cảm thấy không ổn bèn phất tay.


Đám người phía sau ông ta vội lao tới đứng trước mặt Lâm Chính.

Nhưng người của ông ta không giống của Mã Phong.

Phía bên Mã Phong đều là những vệ sĩ chuyên nghiệp.

“Lâm Chính, hay là anh đưa vợ rời đi trước”, Ninh Long trầm giọng.

“Không cần.

Thực ra tôi cũng hi vọng Mã Phong sẽ làm như vậy.

Vì như thế này thì tôi cũng không cần nương tay làm gì”, Lâm Chính cười.

Ninh Long cảm thấy nghi ngờ khi nghe thấy như thế.

Lâm Chính nhìn trông thư sinh yếu đuối mà.

Lẽ nào lại có thể đối phó được với đám vệ sĩ của Mã Phong thật sao?
Tình hình đã nằm ngoài tầm kiểm soát rồi.

Mã Phong đã đưa người tới.

“Mã Phong, cậu định làm gì?", Từ Nam Đống quát.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi