NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Về đến nhà. 

“Em nghỉ ngơi cho khỏe, anh đến khách sạn xem chuyện đó giải quyết thế nào”, đợi khi bế Tô Nhu đến giường, Lâm Chính nhỏ giọng nói, xoay người định rời đi. 

“Đợi một lúc”, Tô Nhu vội hét lên. 

“Sao?”, Lâm Chính ngiêng đầu. 

Tô Nhu mấp máy môi, nhỏ giọng nói: “Lâm Chính, anh… anh đừng sinh sự nữa. Anh đến đó cảm ơn Chủ tịch Mã và chị Vân đó đàng hoàng là được rồi, hỏi bọn họ xem có cần báo cảnh sát không. Nếu báo cảnh sát xử lý cũng tốt, tóm lại đừng chọc giận đến người khác…”. 

“Anh tự có chừng mực”, Lâm Chính nói. 

“Ừ…”, Tô Nhu gật đầu, nhưng gương mặt nhỏ nhắn lại có cảm xúc rất phức tạp. Cô cúi đầu, suy nghĩ một lúc mới nhỏ giọng nói: “Ngoài ra… Xin lỗi anh…”. 

“Vì sao lại xin lỗi?”. 

“Lúc trước… em không nghe lời khuyên của anh. Nếu em nghe anh, có lẽ sự việc đã không ra nông nỗi đó…”, Tô Nhu áy náy nói. 

Lâm Chính im lặng một lúc rồi nói: “Em chỉ cần tin tưởng anh hơn một chút là được rồi”. 

Dứt lời, Lâm Chính xoay người đi ra khỏi nhà. 

Tô Nhu lặng lẽ nhìn ra cửa, đợi cửa đóng lại, cô mới khẽ thở dài, buồn bã nói: “Sao em lại không tin anh, nhưng… ít nhất anh cũng phải cho em lý do để tin anh chứ…”. 

Thất vọng hết lần này đến lần khác đã khiến Tô Nhu tuyệt vọng về Lâm Chính từ lâu. 

Sao cô lại không muốn tin chồng mình? 

Nhưng… tin tưởng thật sự là vô điều kiện sao? 

Xuống lầu, Lâm Chính vào trong xe, đạp ga hết cỡ, chạy vù vù đến khách sạn Nam Thanh. 

Chẳng mấy chốc, xe của Lâm Chính đã đến bãi đỗ xe. 

Tắt máy, xuống xe, Lâm Chính bước nhanh đến phòng VIP. 

Lúc này, trong phòng VIP, Cung Hỉ Vân và Mã Hải vẫn đang đợi Lâm Chính quay lại. 

Bọn họ biết với tính khí của Lâm Chính, chắc chắn sẽ quay lại đây ngay. 

“Hỉ Vân à, lần này may nhờ có cô, nếu không thì hỏng bét”, Mã Hải ngồi xuống, uống ngụm trà, cười nói. 

“Không sao, nhưng lần này lại dính đến cả cô Tô Nhu, e rằng Chủ tịch Lâm sẽ rất tức giận”, Cung Hỉ Vân thở dài, nói. 

“Haizz, chúng ta cũng không ngờ, tôi không ngờ thằng khốn Chu Đại Minh lại mang ý đồ với cô Tô, lại còn định hại Chủ tịch Lâm! Thằng chó này!”, Mã Hải tức giận, xông tới đạp hắn mấy cái. 

“Ối…”. 

Chu Đại Minh đau đớn kêu la. 

“Được rồi, Chủ tịch Mã, ông đừng đánh nữa, đợi lát nữa cho hắn biết mặt. Tôi thấy lúc Chủ tịch Lâm rời đi, mặt cậu ấy sa sầm, lần này chắc chắn Chủ tịch Lâm sẽ không nhẹ tay đâu”, Cung Hỉ Vân nói, dường như nghĩ tới chuyện gì đó đáng sợ, mặt tái mét, cả người không khỏi run lên. 

Mã Hải cũng nghĩ tới ánh mắt lúc Lâm Chính rời đi, sau lưng lập tức toát mồ hôi lạnh. 

“Xem ra có thể chuẩn bị trước cỗ quan tài cho hắn rồi”, Mã Hải nói. 

“Phải, tránh cho không có ai nhặt xác”, Cung Hỉ Vân nói. 

Chu Đại Minh nghe vậy, sợ đến mức suýt chút nữa nằm liệt trên đất. 

Lúc này, cửa đột nhiên được đẩy ra, một giọng nói lạnh nhạt vang lên. 

“Nhặt xác? Không cần đâu, quan tài cũng không cần, người này tôi bảo kê!”. 

Giọng nói vô cùng kiêu căng. 

Người trong phòng lập tức nhìn lại. 

Đó là một người đàn ông mặc Âu phục màu đen, vẻ mặt bình thản, bước đi thong dong. Sau khi người đó vào cửa thì đi thẳng đến bàn tròn, ăn món ngon trên bàn như chốn không người. 

“Tiên sinh?”. 

Chu Đại Minh nhìn thấy người đó như thấy cứu tinh, kích động hét lên: “Tiên sinh, cứu tôi với! Tiên sinh, cứu tôi với!”. 

“Ồ?”. 

Hai người nhíu mày. 

“Cậu là ai?”, Mã Hải hỏi. 

“Tôi là người mà các người không dây vào được”, người đến thản nhiên nói: “Mau thả Chu Đại Minh và thuộc hạ của hắn ra!”. 

“Chuyện này e là không được đâu. Cậu nói thả là thả, cậu nghĩ cậu là ai?”, Cung Hỉ Vân lạnh lùng nói. 

Trừ Chủ tịch Lâm, chưa ai dám dùng giọng điệu này nói chuyện với chị đại Giang Thành như cô ta! Người này vẫn là người đầu tiên. 

“Tôi là ai à?”. 

Động tác người đó khựng lại, đột nhiên đặt đũa trong tay xuống, ung dung nói: “Tôi đến từ Yên Kinh, tôi họ Lâm… Lần này các người đã biết chưa?”. 

Câu nói này lại khiến hai người hoang mang. 

“Yên Kinh? Họ Lâm?”. 

Mã Hải lẩm bẩm, bỗng nhiên, ông ta dường như nhớ ra chuyện gì đáng sợ mà giật bắn người, chỉ vào người đó, run rẩy nói: “Cậu… Cậu… Chẳng lẽ cậu là người họ Lâm ở Yên Kinh?”. 

“Cái gì? Nhà họ Lâm ở Yên Kinh?”. 

Cung Hỉ Vân sợ đến mức nhũn cả chân, suýt nữa đứng không vững. 

Danh tiếng nhà họ Lâm ở Yên Kinh quá vang vọng, dù cô ta sống ở Giang Thành nhưng nghe đến vẫn như sấm đánh bên tai. 

Đó là gia tộc có sức mạnh vô cùng lớn! 

Đó là sự tồn tại có sức ảnh hưởng vô cùng lớn… 

Mặc dù Cung Hỉ Vân là nữ hoàng thế giới ngầm ở Giang Thành, nhưng so với nhà họ Lâm ở Yên Kinh thì thật chẳng là gì… 

Cô ta nghĩ mãi cũng không hiểu, vì sao người của nhà họ Lâm ở Yên Kinh… lại xuất hiện ở đây… 

“Được rồi, các người cũng đã biết tôi là ai, có phải nên thả người đi rồi không?”, người đó thản nhiên nói. 

“Chuyện này…”. 

Mã Hải và Cung Hỉ Vân đều do dự. 

Nếu từ chối người này thì sẽ đắc tội chết với nhà họ Lâm ở Yên Kinh. 

Bọn họ lấy gì chống đối với người của nhà họ Lâm ở Yên Kinh? Nếu nhà họ Lâm ra tay, Hoa Quốc rộng lớn có mấy ai có thể bảo vệ bọn họ? 

Làm sao đây? 

Lần này phải làm sao đây? 

Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều như người mất hồn, đầu óc trống rỗng. 

Lần này thả cũng không được, không thả cũng không xong… Làm thế nào mới phải? 

Chu Đại Minh nằm trên mặt đất cũng ngơ ngác, nhưng chẳng bao lâu đã hoàn hồn lại, cười lớn, mừng rỡ nói: “Ha ha ha, không ngờ tiên sinh lại là người nhà họ Lâm ở Yên Kinh? Tốt quá, ha ha ha, Chủ tịch Mã, Cung Hỉ Vân, bây giờ các người biết sợ rồi à? Các người còn dám kiêu căng không? Lần này tôi xem xem còn ai dám động vào tôi! Ha ha ha…”. 

Chu Đại Minh vô cùng đắc ý. 

Hai người rất tức giận, nhưng lại không có cách nào khác. 

Đúng lúc này, cửa đột nhiên lại bị đẩy ra, sau đó một người đi vào. 

Đó là Lâm Chính. 

“Ồ? Cậu lại quay lại đây?”. 

Người đó uống ngụm trà, liếc nhìn Lâm Chính, thản nhiên nói: “Lần này cậu đúng là may mắn, thế mà Chủ tịch Lâm lại ra tay. Tôi vốn còn muốn xem một vở kịch, đúng là mất hứng”. 

“Vở kịch? Yên tâm, sắp biểu diễn rồi đây. Nhưng tôi rất tò mò, vì sao anh lại nghĩ là tôi may mắn?”. 

Lâm Chính đi tới, kéo một chiếc bàn ra, bình tĩnh nói. 

“Cậu nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ không phải cậu may mắn nên mới được người của Chủ tịch Lâm cứu hay sao?”, người đó lạnh nhạt hỏi. 

Lâm Chính lại lắc đầu, bình tĩnh đáp: “Đương nhiên không phải”. 

“Vậy thì là gì?”. 

“Lý do rất đơn giản”. 

Lâm Chính nhìn chằm chằm vào mắt hắn, giọng nói trầm thấp: “Bởi vì… tôi chính là Chủ tịch Lâm!”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi