NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Mã Hải hoàn toàn không biết Lâm Chính có ý gì, nhưng ông ta hiểu, cuộc chiến đã bắt đầu rồi. 

Tập đoàn Dương Hoa và nhà họ Lâm… một bên chắc chắn phải ngã xuống. 

Mã Hải cảm thấy vô cùng thấp thỏm. 

Bởi vì ông ta có nhìn thế nào cũng không thể tin, Dương Hoa có đủ tư cách đối đầu với nhà họ Lâm. 

Tập đoàn Dương Hoa do Mã Hải quản lý. Thực lực của Dương Hoa đến đâu, ông ta đương nhiên còn hiểu rõ hơn Lâm Chính. 

Cho dù Lâm Chính là thực lực của Huyền Y Phái, thì so với nhà họ Lâm cũng chỉ là con kiến thôi. 

Chủ tịch Lâm điên rồi sao? 

Mã Hải không biết. 

Nhưng Lâm Chính biết mình không điên. 

Anh nhìn vào cổ tay mình, chỉ thấy nơi đó có mười lăm chấm đỏ, chấm đỏ như nốt ruồi màu đỏ, tươi đẹp chói mắt, nhưng bị cổ tay áo che kín, người bình thường không thể thấy được. 

Rè rè… rè rè… 

Lúc này điện thoại di động rung lên. 

Lâm Chính bắt máy. 

Bên kia là giọng của Long Thủ. 

"Thầy, có manh mối rồi, bên kia hình như có chút vấn đề chúng ta phải mau chóng qua đó, nếu chậm trễ sẽ không đuổi kịp đâu". 

"Ở đâu?" 

"Trong núi Nhất Hành Sơn". 

"Chúng ta còn bao nhiêu thời gian?" 

"Theo điều tra. Bọn họ nhiều nhất chỉ trụ được ba tiếng nữa, mà từ đây lái xe đến được Nhất Hành Sơn nhanh cũng phải mất ba tiếng, e rằng chúng ta phải tăng tốc". 

"Vậy ngồi trực thăng thì sao?" 

"Trực… trực thăng?" 

… 

… 

Ở Nhất Hành Sơn. 

Trên ruộng thuốc, một cô gái mặc quần áo màu xanh lục, để tóc đuôi ngựa đang cõng một người phụ nữ trung niên, điên cuồng chạy về phía trước. 

Tiếng th ở dốc dồn dập vang lên bên tai không dứt. 

Đừng có thấy vóc dáng cô gái gầy gò, suy nhược, nhưng sức mạnh cô ấy thể hiện ra lại vô cùng kinh khủng, cõng người phụ nữ nặng năm mươi sáu mươi cân trên lưng mà vẫn có thể đi như bay, quả thật khiến người ta không tưởng tượng nổi. 

"Đứng lại đi!" 

"Con khốn, đứng lại cho tao!" 

"Còn không đứng lại nữa, đợi tao bắt được mày, tao sẽ cho mày biết tay!" 

Mấy tiếng mắng chửi ở đằng sau vang lên liên tiếp, một đám người mặc quần áo hiện đại xen lẫn đồ cổ trang đuổi theo. 

Có người cầm súng nhắm về phía này. 

Có người bước đi như bay, cơ thể nhẹ bẫng, đuổi về phía đó. 

Mà ở phía cuối cùng là một chiếc xe Mercedes Benz G đang đuổi theo. 

Tiếng động không hề nhỏ. 

Cho dù là nơi hoang vắng, chiếc xe vẫn đi rất vững vàng. 

Mà người ngồi ở ghế phó lái là một người đàn ông trẻ tuổi để tóc dài mặc quần áo thời đường đang phe phẩy chiếc quạt xếp. Hắn híp mắt nhìn về phía cô gái đang chạy ở đằng xa. 

Cách ăn mặc của người đàn ông không hề hợp chiếc xe thời thượng này, mà vẻ hiểm ác trên mặt hắn cùng bộ đồ đứng đắn này cũng vô cùng trái ngược. 

"Con khốn này dám dùng độc trước mặt cậu chủ! Hừ, không biết cậu chủ là ai hả? Chút độc này có tác dụng gì với cậu chủ chứ? Con khốn này đúng không biết trời cao đất dày là gì!", người ngồi ghế lái mắng chửi. 

"Anh thì hiểu cái gì chứ? Người phụ nữ mạnh mẽ như này tí nữa chơi mới thích! Cô ta không phải thích cứu người sao? Tí nữa tôi sẽ làm cô ta trước mặt mọi người, để xem những người được cô ta cứu có cứu cô ta không!", hắn phe phẩy chiếc quạt, cười nói. 

Tài xế nghe thấy vậy, hô hấp hơi tăng nhanh, lập tức có phản ứng. 

Cảnh tượng này đúng là k1ch thích chết mất. 

Cô gái xinh như hoa như ngọc này mà bị tàn phá, ai mà chịu nổi được đây… 

"Cậu chủ, à… tí nữa anh em có được hưởng chút gì không ạ?", tài xế cẩn thận hỏi. 

Người đàn ông liếc qua tài xế, lạnh lùng hừ nói: "Để người phụ nữ kia cho anh đấy!" 

"Đừng mà cậu chủ? Bà già kia cũng phải hơn năm mươi rồi…" 

"Nếu như anh không làm, ngày mai tôi sẽ chôn anh ở đây", người đàn ông lạnh lùng nói. 

"Tôi làm tôi làm…", tài xế muốn khóc quá. 

Gã tin cậu chủ nhà mình nói được làm được… 

Chẳng bao lâu sau chiếc xe đã dừng lại ở chân núi. 

Nhóm người đuổi theo ở phía trước đang bao vây ở chân núi. 

Cậu chủ xuống xe, bước lên mấy bước. Một người lập tức đến đó. 

"Cậu chủ, con khốn cõng người phụ nữ chui vào hang núi. Hang núi này giống cổ mộ, tôi nghĩ người trong thôn dược cũng trốn trong đó". 

"Không mở được cửa cổ mộ ra sao?", cậu chủ bình tĩnh hỏi. 

"Làm bằng đá đặc biệt. Không thể dùng được sức người để mở, có điều thời cổ đại sao so được với thời hiện đại, dùng bom nổ là được". 

"Vậy cho nổ tung đi". 

"Vâng thưa cậu chủ". 

Mọi người xác định được phương án, lập tức chuẩn bị thuốc nổ. 

Sau giây lát. 

Đùng! 

Tiếng động kịch liệt vang lên. 

Núi rung động, đá bay tán loạn. 

Người trong hang động sợ hãi co cụm lại. 

"Đây là thuốc nổ…", người phụ nữ vừa nằm xuống liền yếu ớt nói. 

Nhưng cô gái không trả lời bà, sau khi đặt người phụ nữ nằm xuống liền ngồi phịch xuống đất, hô hấp dồn dập. 

Đám người lúc trước trốn vào đây mặt mày khiếp sợ, bao vây lấy cô. 

"Khả Nhi! Khả Nhi! Cháu không sao chứ?" 

"Không được rồi, lưng cô bé trúng đạn rồi!" 

Tiếng hét vang lên không ngừng. 

Chỉ thấy sau lưng cô gái có hai lỗ đạn. 

Người phụ nữ sững sờ nhìn cô gái yếu ớt, khóe mắt không kìm được đỏ ửng, nước mắt không ngừng rơi xuống. 

"Không ngờ trong thôn dược Tân Điền của chúng ta nằm ở nơi núi sâu rừng thẳm, vậy mà vẫn không trốn được khỏi bọn khốn nạn này, hôm nay thôn chúng ta gặp nạn rồi", một ông lão già nua lưng còng đi đến, đau đớn nói. 

"Bây giờ ngay cả chị Khả Nhi cũng ngã xuống rồi, bây giờ chúng ta phải làm thế nào đây?”, một cô bé đứng bên bôi thuốc cho cô gái, vừa khóc vừa nói. 

"Cổ mộ này được làm từ thời Minh, lúc đó nơi đây là chỗ trốn nạn có một không hai, nhưng đối mặt với kỹ thuật thời hiện đại, cổ mộ này cũng không trụ được lâu, tôi nhớ sau cổ mộ có lối ra, mọi người cùng tôi lập tức ra ngoài!", người phụ nữ yếu ớt nói. 

"Thật sao?" 

"Vậy thì được, chúng ta mau đi thôi!" 

Mọi người kích động nói. 

"Không, đợi trời tối… hẵng đi…", lúc này cô gái yếu ớt tên Khả Nhi khó khăn mở mắt. 

"Tại sao?" 

"Lối ra… cách lối vào không quá xa, một khi bị đối phương phát hiện thì không ai chạy được!" 

"Nhưng cổ mộ này chắc không trụ được đến khi trời tối đâu! Chúng ta còn không đi thì sẽ bị chôn vùi ở đây!" 

Ông lão khuyên mọi người. 

Cô gái không lên tiếng. 

"Vậy chúng ta đi luôn đi!" 

Mọi người thảo luận một lúc, sau đó đi ra khỏi lối ra của cổ mộ. 

Nhưng… khi mọi người chưa đi được bao lâu, một nhóm người đã bao vây chỗ này. 

Khả Nhi, người phụ nữ và mọi người vừa nhìn thấy chúng mặt liền xám như tro tàn. 

"Trời muốn lấy mạng chúng ta sao?", Khả Nhi yếu ớt nói. 

"Cậu chủ, nơi đây quả nhiên có cửa sau, bọn họ ở đây!" 

"He he, để xem bọn chúng còn trốn đằng nào nữa!" 

Tiếng cười lạnh lẽo vang lên. 

Sau đó một đám võ sĩ thân thủ nhẹ nhàng và một đám vệ sĩ cầm súng đuổi đến, bao vây chặt lấy bọn họ, không có đường thoát nữa rồi… 

Nhan Khả Nhi nhắm mắt, khuôn mặt hiện lên vẻ tuyệt vọng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi