"Cái gì? Thuốc giả?".
Tam Chi Đường lại lần nữa xôn xao.
Lạc Thiên biến sắc.
Bán thuốc giả?
Đây không phải là chuyện đùa, một khi xuất hiện vấn đề, không những y quán phải đóng cửa, mà Lạc Thiên cũng phải chịu trách nhiệm pháp luật.
Lâm Chính cũng biết điều này.
Nếu số thuốc này mới được nhập, vẫn chưa kê cho người bệnh, thì anh sẽ không nói thẳng trước mặt mọi người.
Nhưng thuốc này đã nhập được ba ngày, hơn nữa còn kê cho người bệnh, không thể giấu được.
Bây giờ điều quan trọng không phải là danh tiếng gì đó, mà là cố gắng cứu vãn.
Lạc Thiên sợ đến mức cả người run rẩy, lập tức xông tới, cầm đương quy trong tay Lâm Chính kiểm tra.
Nhưng cô ta nhìn mấy lượt vẫn không thấy vấn đề gì.
"Số thuốc này...!không giống thuốc giả", Lạc Thiên khó hiểu nói.
"Cậu còn chẳng phải là bác sĩ, ăn nói vớ vẩn cái gì vậy? Thuốc giả gì chứ? Tam Chi Đường chúng tôi đều mua dược liệu từ nguồn chính thống, sao có thể là giả được? Cậu đừng bôi nhọ người khác nữa!".
Lúc này Nghiêm Lãng mới hoàn hồn lại, nhảy dựng khỏi ghế gào lên với Lâm Chính.
Lâm Chính nhíu mày.
"Bác sĩ Nghiêm, rốt cuộc cậu thanh niên này là ai vậy?".
Một cụ già đang chờ Nghiêm Lãng khám bệnh không nhịn được hỏi.
Nghiêm Lãng hừ một tiếng, cười khẩy đáp: "Một kẻ làm thuê, từng đọc mấy quyển sạch y học mà thôi.
Cậu ta vốn là kẻ ham ăn lười làm, vợ cậu ta tìm đến bác sĩ Lạc, nhờ bác sĩ Lạc sắp xếp cho cậu ta một công việc, thế là cậu ta đến làm thuê ở y quán chúng tôi".
"Nói vậy là cậu ta không phải bác sĩ?", cụ già ngạc nhiên.
"Đương nhiên không phải rồi", Nghiêm Lãng khinh bỉ nói, giọng nói còn cao hơn mấy phần.
Anh ta vừa nói xong, người bệnh trong Tam Chi Đường liền đứng ngồi không yên.
"Chàng trai, nếu cậu không phải là bác sĩ, thì đừng ở đây gây rối nữa".
"Buổi sáng vốn đã đông người bệnh, bác sĩ Lạc và bác sĩ Nghiêm đều bận tối mặt, mà cậu còn gây rối ở đây nữa! Cậu cũng thật là!".
"Tuy bác sĩ Nghiêm mới đến đây chưa được bao lâu, nhưng y thuật không có gì phải nói.
Bây giờ bác sĩ Lạc cũng đã nói thuốc này không vấn đề gì, lẽ nào cậu còn giỏi hơn bác sĩ Lạc và bác sĩ Nghiêm sao?".
"Cũng trách bác sĩ Lạc hiền lành tốt tính quá, nếu đổi là tôi, thì còn lâu mới nhận người như cậu vào làm".
"Chẳng ra thể thống gì".
Các ông già bà cả nhao nhao chỉ trích Lâm Chính, có mấy người trung niên trong số đó cũng không khỏi lắc đầu.
Nhất thời, Lâm Chính trở thành kẻ bị muôn người phỉ nhổ.
Lâm Chính nhíu chặt mày, không lên tiếng phản bác.
Dù sao anh cũng không có chứng chỉ hành nghề, không được coi là bác sĩ, ai sẽ tin lời anh nói chứ?
"Lâm Chính, tôi biết anh hiểu chút về y thuật, nhưng đây không phải là chuyện đùa.
Số đương quy này tôi đã kiểm tra, hình như không có vấn đề gì".
"Bác sĩ Lạc..."
"Được rồi, làm việc đi, đừng nói nữa, nếu không nơi này sẽ mất kiểm soát đấy", Lạc Thiên ngắt lời Lâm Chính.
Vì Lâm Chính mà hai người không thể khám bệnh, đằng sau đã có không ít người đang xếp hàng.
Nếu cứ thế này, thì mọi người sẽ mất hết kiên nhẫn, y quán cũng không mở nổi nữa.
Sắc mặt Lạc Thiên không được tự nhiên.
Hiển nhiên hành động này của Lâm Chính khiến cô ta rất không vui.
Cô ta tự nhận bản thân đã kế thừa được mấy phần tài năng của ông nội, sao cô ta có thể không phân biệt được đương quy này là thật hay giả chứ? Cô ta từ nhỏ đã lớn lên cùng dược liệu, Lâm Chính không thể nào chuyên nghiệp hơn cô ta được.
Anh ta muốn hủy hoại Tam Chi Đường sao?
Lạc Thiên càng nghĩ càng tức, nhưng cũng không tiện nổi giận với Lâm Chính, chỉ có thể sa sầm mặt.
Nghiêm Lãng nhếch môi, thầm cười trong lòng: Ranh con, muốn đấu với tôi? Cậu còn non lắm!
Hai người tiếp tục khám bệnh.
Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng, lặng lẽ bốc thuốc.
Nhưng lúc này, có người bệnh yêu cầu không cho Lâm Chính bốc thuốc.
Xảy ra nhiều chuyện như vậy, bọn họ không còn tin Lâm Chính nữa.
Lạc Thiên tỏ vẻ bất đắc dĩ, chỉ có thể vừa khám bệnh vừa bốc thuốc, Lâm Chính bị gọi sang bên cạnh, không ai thèm đếm xỉa.
Lâm Chính lặng lẽ lắc đầu, lùi sang bên cạnh ngồi xuống, vui vẻ vì được nhàn rỗi.
"Ranh con, đây không phải nơi cho cậu ở đâu, chủ động nói với bác sĩ Lạc rồi cút đi", Nghiêm Lãng ở bên kia nheo mắt nhìn Lâm Chính nói.
"Anh gặp rắc rối rồi", Lâm Chính điềm nhiên nói.
"Chà, cậu còn muốn trả thù tôi sao?", Nghiêm Lãng cười khẩy nói.
"Ý tôi không phải là chuyện này".
"Vậy ý cậu là gì?", Nghiêm Lãng cười ha hả.
Nhưng vừa dứt lời, ngoài cửa Tam Chi Đường bỗng vang lên tiếng xôn xao.
Sau đó có mấy người xông vào, còn khiêng một cái cáng, trên cáng có một cụ già đang nằm, cụ già đã hôn mê bất tỉnh, thở thoi thóp.
Mọi người thấy thế đều sửng sốt.
"Tam Chi Đường toàn lũ lang băm, coi thường mạng người! Hại chết bố tôi! Tam Chi Đường trả lại công bằng đi!".
"Tam Chi Đường trả lại công bằng cho tôi!".
"Trả lại công bằng cho tôi!".
Người thân của cụ già tức giận la hét, có người còn nằm bò lên người ông cụ gào khóc.
Lạc Thiên ngây người.
Nghiêm Lãng cũng tỏ vẻ kinh ngạc.
Nhưng đám người này khóc lóc tố cáo chưa được bao lâu, lại có một đám người nữa xông vào, cũng khiêng một chiếc cáng, lớn tiếng chửi bới.
"Người của Tam Chi Đường lăn ra đây!".
"Xem mẹ tao uống thuốc bọn mày kê xong biến thành cái dạng gì đây?".
"Mẹ tao đã thành người thực vật rồi, hôm nay mà Tam Chi Đường không đưa ra được câu trả lời, thì đừng hòng mở cửa làm ăn nữa".
Nhưng vẫn chưa hết, lại một đám người nữa xông vào.
"Tam Chi Đường chữa chết người rồi! Đền tiền đi!".
"Tam Chi Đường đền tiền đi!".
"Đền tiền đi!".
"Không cho chúng tôi câu trả lời rõ ràng, chúng tôi sẽ báo cảnh sát!".
Tiếng chửi mắng phẫn nộ vang lên không dứt, đám người kia còn bắt đầu đập phá, cũng may bị người bệnh kéo lại, nhưng cục diện đã mất kiểm soát hoàn toàn.
Trong y quán chật ních người, không ít người đi đường cũng xúm lại hóng hớt.
“Sao lại thế này?”.
Lạc Thiên trợn tròn mắt, nhìn cảnh tượng này với ánh mắt không dám tin.
Nghiêm Lãng hai chân mềm nhũn.
Lạc Thiên vội vàng bước tới kiểm tra, nhưng không biết họ bị làm sao.
Mạch tượng này… quá loạn!
“Hôm nay Tam Chi Đường các cô không cho chúng tôi một câu trả lời, không chữa khỏi cho bố tôi thì tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua!”, một người đàn ông để đầu húi cua, tức giận gầm lên.
“Đúng, tuyệt đối không bỏ qua!”.
Những người khác cũng nhao nhao kêu lên.
Sắc mắt Lạc Thiên thay đổi, trong lòng hoảng hốt.
“Mọi người yên lặng, yên lặng nào!”..