“Cái gì?”.
Người nhà họ Ứng ngây ra.
Chiêu này lại bị cản được sao?
Ứng Bình Trúc tỏ vẻ thất thần.
Các nguyên lão nhà họ Ứng đều kinh ngạc.
Lúc này, cho dù là ông tổ nhà họ Ứng cũng để lộ vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.
Chiêu này ông ta không hề nương tay, theo lý mà nói thì Lâm Chính không thể đỡ được, nhưng… anh lại đỡ được!
Chàng trai này làm thế nào vậy?
Cậu ta mới chừng này tuổi, sao có thể luyện được tốc độ và phản ứng như vậy chứ?
Sắc mặt ông tổ nhà họ Ứng trầm xuống, không muốn nhiều lời nữa, thầm hừ một tiếng, nhân lúc Lâm Chính còn chưa quay người lại, không tiện thi triển lực đạo, liền lật tay tung một cú đấm nữa, đánh mạnh vào phần lưng của anh.
Tuy cú đấm này có uy thế không bằng hai đòn vừa rồi, nhưng vẫn vô cùng chí mạng, Lâm Chính không thể phòng bị được.
Trừ khi anh có thể xoay phần hông 180 độ để quay lại.
Nhưng đó hiển nhiên là điều không thể.
Nhưng đúng lúc ông tổ nhà họ Ứng tưởng rằng đòn này có thể đánh trúng, thì cảnh tượng quỷ dị lại xuất hiện.
Chỉ thấy Lâm Chính không đỡ đòn nữa, thậm chí còn không tránh né, mà cứ đứng đó, để mặc cú đấm kia đánh vào lưng mình.
Ông tổ nhà họ Ứng thầm cảm thấy không ổn.
Nhưng đã tung quyền ra thì không thể thu lại.
Bốp!
Âm thanh nặng nề lại vang lên.
Cú đấm này cuối cùng cũng nện mạnh vào người Lâm Chính.
Nhưng… Lâm Chính vẫn đứng yên bất động, lãnh trọn cú đấm này…
Cả nhà họ Ứng trầm mặc.
Cú đấm này không hề gây bất cứ uy hiếp gì cho Lâm Chính.
Ông tổ nhà họ Ứng cũng nhíu mày.
Ông ta phát hiện, từ đầu đến giờ ông ta vẫn luôn coi thường Lâm Chính.
Thực lực của chàng trai này đã vượt xa nhận thức của tất cả mọi người.
“Ông chỉ có chút sức lực đó thôi sao?”, Lâm Chính chậm rãi xoay người lại, yên lặng nhìn ông tổ nhà họ Ứng, bình thản nói: “Ba chiêu đã hết!”.
“Tôi thua rồi!”.
Ông tổ nhà họ Ứng hít sâu một hơi, bình tĩnh nói.
“Ông chưa thua, tôi đã nói rồi, tôi cho ông 10 cơ hội, bây giờ vẫn còn bảy chiêu nữa”, Lâm Chính đáp.
“Chàng trai, nếu cậu cho tôi bảy cơ hội nữa, tôi sợ rằng cậu sẽ hối hận!”, ông tổ nhà họ Ứng trầm giọng nói.
“Ba chiêu này của ông còn chẳng làm gì được tôi, lẽ nào bảy chiêu tiếp theo có thể đánh bại tôi sao?”, Lâm Chính lắc đầu.
“Vậy thì cậu hãy nhìn cho kĩ nhé!”, ông tổ nhà họ Ứng cũng nổi giận, chẳng thèm khách sáo nữa, quát khẽ một tiếng, hai cánh tay vàng vọt lập tức vung lên.
Vù!
Vù!
Cánh tay ông ta gầy gò, nhìn chẳng khác nào da bọc xương, nhưng mỗi lần vung lên đều có sức mạnh chấn động nghìn cân.
Trước cánh tay này, e rằng một tấm thép cũng bị nghiền nát như miếng đậu phụ.
Nhưng Lâm Chính vẫn rất ung dung, hai tay ngăn thế công của ông tổ nhà họ Ứng một cách thoải mái, dù sức mạnh của đối phương hung mãnh đến đâu, anh cũng không sợ không vội.
“Nhất Lực Giáng Thần!”, ông tổ nhà họ Ứng bỗng quát lớn, giơ hai cánh tay lên đánh vào đầu Lâm Chính.
Lâm Chính lập tức bắt chéo hai tay đón đỡ.
Bốp!
Ba cánh tay va vào nhau.
Sức mạnh hùng hậu bá đạo lập tức thuận theo cơ thể Lâm Chính truyền xuống đất.
Chỉ thấy mặt đất nứt toác, cứ thế lún xuống ba centimet, vết nứt trên mặt đất kéo dài ra tận bên ngoài sơn trang Ứng Long.
Thật là đáng sợ!
Người nhà họ Ứng lại bị chao đảo, ngã dúi dụi.
Khi bọn họ bò dậy được, thì mọi hy vọng lại tan thành mây khói.
Dưới đòn đánh đáng sợ như vậy, mà Lâm Chính vẫn đứng sừng sững.
Ông tổ nhà họ Ứng thầm hừ một tiếng, không hề bỏ cuộc mà giơ tay còn lại lên. Bàn tay kia như con rắn, uốn éo duỗi ra, sau đó đánh mạnh vào lồ ng ngực Lâm Chính.
“Nhất Phát Bạt Thiên Cân!”.
Dứt lời, xảo kình trong lòng bàn tay liền lan ra.
Lâm Chính lại giơ tay lên đỡ.
Bốp!
Lòng bàn tay khẽ vỗ vào lồ ng ngực Lâm Chính, phát ra tiếng động rất nhỏ.
Đòn đánh này thoạt nhìn rất nhẹ nhàng, chẳng khác nào bạn bè vui đùa với nhau, nhưng xảo kình trong lòng bàn tay bỗng nhiên bùng phát, khiến cơ thể Lâm Chính chấn động. Xảo kình còn xâm nhập vào người Lâm Chính, tàn phá lục phủ ngũ tạng của anh.
Lâm Chính nhíu mày, lập tức nhón một cây châm bạc, nhanh chóng đâm vào vùng bụng của mình, sau đó rút mạnh ra.
Xì!
Tiếng thoát khí vang lên.
Những thứ xì ra chính là xảo kình của ông tổ nhà họ Ứng.
Chiêu này lại bị hóa giải!
Ông tổ nhà họ Ứng vô cùng ngạc nhiên, sau đó sắc mặt nghiêm lại, tung đòn như điên.
“Ứng Long Thần Chưởng!”.
“Khai Thánh Thiên Kích!”.
“Bộc Hồng Thất Tuyệt Chỉ!”.
“Âm Dương Mạch Kiếm!”.
…
Ông ta vừa quát vừa thi triển một số võ học tuyệt thế mà Lâm Chính chưa từng nghe nói bao giờ.
Các chiêu pháp đáng sợ giáng xuống người Lâm Chính như mưa.
Bụp! Bụp! Bụp! Bụp…
Tiếng nổ vang lên không dứt.
Chỉ thấy mặt đất dưới chân Lâm Chính nổ tung tóe, tất cả đất đá xung quanh bị tác động, vỡ vụn ra. Chỗ anh đang đứng chịu sự tàn phá liên tiếp, cảnh tượng bừa bộn hỗn loạn không khác gì một hố bom.
Ông lão tấn công quên mình, dáng vẻ muốn đánh cho Lâm Chính phải nằm bẹp một chỗ, trước mắt ông ta bụi bay mù mịt, nhưng ông ta vẫn không dừng tay.
Dưới thế đánh giết như mưa giông bão giật này, e rằng một tòa nhà cũng bị ông ta đánh cho nát vụn.
Nhưng đúng lúc ông tổ nhà họ Ứng định tiếp tục đánh, một nắm đấm bỗng thò ra khỏi đám bụi, đánh mạnh về phía ông ta.
Vù!
Quyền phong rít lên.
Ông tổ nhà họ Ứng nín thở, vội vàng thu chiêu phòng thủ, bắt chéo hai tay chắn trước ngực.
Bốp!
Nắm đấm nện mạnh vào lòng bàn tay ông ta, sức mạnh bá đạo lập tức khiến ông ta phải chấn động, lùi lại hơn mười mét.
Sức mạnh thật là đáng sợ!
Ông tổ nhà họ Ứng hít vào một hơi lạnh.
Người nhà họ Ứng xung quanh cũng đều run rẩy, lần lượt nhìn về nơi bụi bay mù mịt kia.
Chỉ thấy Lâm Chính chậm rãi bước ra, bình thản nhìn ông lão, nói: “Mười chiêu… đã hết! Ông thua rồi!”.