Những lời Lâm Chính nói đương nhiên là những lời gan ruột.
Nhưng Lương Phong Nghiêm nghe thấy thế, dường như lại bị k1ch thích, ông ta đứng phắt dậy, đôi mắt đỏ ngầu trừng lên nhìn Lâm Chính: “Tiểu Chính! Cậu làm gì vậy? Lẽ nào ngay cả lời tôi nói cậu cũng không nghe sao?”.
“Chú Nghiêm…”
“Tôi là bố nuôi của cậu! Trừ khi cậu không nhận Lương Thu Yến là mẹ nuôi của cậu nữa!”, Lương Phong Nghiêm đập bàn, tức giận gầm lên.
Lâm Chính hơi sửng sốt, chần chừ một lát, không biết nên nói gì cho phải.
“Tôi biết vợ cậu chịu uất ức, Thu Yến cũng chịu uất ức, nhưng cậu không thể hành động theo cảm tính một cách lỗ m ãng như vậy! Đây là nhà họ Lương! Đây là nhà họ Lương ở Yên Kinh! Những đại gia tộc này đều là những kẻ ăn thịt người không nhả xương, nếu cậu có mệnh hệ gì, thì vợ cậu phải làm sao? Mẹ nuôi cậu phải làm sao? Cậu chưa từng nghĩ đến sao?", Lương Phong Nghiêm kích động nói.
"Chú… Bố nuôi, bố không biết rõ về con, con có khả năng đối phó với nhà họ Lương, ít nhất con có khả năng bắt nhà họ Lương phải trả lại công bằng", Lâm Chính khàn giọng nói.
"Bố không cho phép con đi!", Lương Phong Nghiêm gào lên.
Lâm Chính ngạc nhiên.
Đôi mắt ông ta trợn lên như muốn nứt, tròng mắt lồi ra, gầm lên với Lâm Chính: "Tiểu Chính, nếu con làm bừa, bố… bố… bố sẽ đâm đầu vào bức tường này".
Lâm Chính kinh hãi, vội nói: "Bố nuôi, bố đừng kích động!".
"Kích động? Không! Bố không kích động, lúc trước bố không nên trơ mắt nhìn Thu Yến đứng ra bảo vệ Huyền Mi, mà nên ra mặt thay bà ấy. Con à, bố cũng nhìn con lớn lên từ nhỏ, bây giờ Huyền Mi đã đi, cuộc sống thế nào thậm chí còn không rõ sống chết, bố không thể để con xảy ra chuyện nữa. Nếu bố còn không bảo vệ được con, thì phải ăn nói thế nào với Thu Yến đây? Bố còn mặt mũi nào mà gặp bà ấy nữa?", Lương Phong Nghiêm tê liệt ngã ngồi xuống đất, không ngừng đấm xuống đất, vẻ mặt đầy đau khổ và tuyệt vọng.
Lâm Chính hít sâu một hơi, chẳng nói chẳng rằng.
Anh không thể hiểu được sự đau khổ của Lương Phong Nghiêm, dù sao anh cũng không phải là ông ta.
Nhưng anh chưa từng nghĩ Lương Phong Nghiêm lại coi trọng anh như vậy.
So với người đàn ông kia, thì Lương Phong Nghiêm đã dành cho anh… quá nhiều trách nhiệm.
Nhưng Lâm Chính cũng có sự phẫn nộ của mình, sự oán hận và tức giận trong lòng anh không chỉ vài ba câu của Lương Phong Nghiêm là có thể xua tan được.
Hơn nữa… những uất ức mà Lương Phong Nghiêm phải chịu ở nhà họ Lương, anh có thể lờ đi được sao?
Lâm Chính siết chặt nắm tay, nhưng sắc mặt không lấy gì làm giận dữ, anh bước tới, đỡ Lương Phong Nghiêm dậy, sau đó nhỏ giọng nói: "Bố nuôi, lẽ nào bố muốn con cứ yên lặng trơ mắt nhìn, yên lặng chịu uất ức sao? Con cứ thế bỏ qua không lấy lại công bằng cho mẹ nuôi và vợ con sao?".
"Bố biết chứ, hơn nữa… việc này cũng chạm đến giới hạn của bố. Tiểu Chính, cho bố một cơ hội nữa, để bố xử lý chuyện này. Ba ngày, cùng lắm là ba ngày, bố nhất định sẽ bắt Lương Nam Phương xin lỗi mẹ nuôi con và vợ con…", Lương Phong Nghiêm khàn giọng nói.
Đây là lời cầu xin cuối cùng của ông ta.
Lâm Chính nghe thấy thế, đôi mắt lóe lên oán hận, nhưng không phải đối với Lương Phong Nghiêm, mà là Lương Nam Phương.
Anh hít sâu một hơi, lặng lẽ gật đầu, chua chát nói: "Nếu… nếu bố đã nói vậy, thì con sẽ tin bố lần này. Nhưng bố hãy nhớ… chỉ có ba ngày, nếu trong ba ngày không giải quyết được chuyện này… thì bố hãy rời khỏi nhà họ Lương, những chuyện còn lại… để con xử lý cho…"
Nếu không nể mặt Lương Phong Nghiêm, thì Lâm Chính đã không để yên.
Nếu bây giờ anh làm loạn lên, nhỡ Lương Phong Nghiêm làm chuyện gì kích động, thì Lâm Chính sẽ ân hận cả đời.
"Được, được, Tiểu Chính, con yên tâm, bố nhất định sẽ cho con một câu trả lời, sẽ không để bọn họ chịu uất ức", Lương Phong Nghiêm gật đầu lia lịa, cuối cùng khuôn mặt cũng nở nụ cười hiếm hoi.
"Vậy con về đây".
"Bây giờ mẹ nuôi con vẫn ổn chứ?".
"Bệnh tình ổn định chút rồi, nhưng chưa trị được tận gốc, muốn chữa khỏi thì phải mất một thời gian nữa".
"Đi đi, con đi đón mẹ nuôi con đến đây, cả vợ của con nữa, đón bọn họ đến nhà họ Lương", Lương Phong Nghiêm nói.
"Việc này…", Lâm Chính vô cùng ngạc nhiên: "Bố nuôi, bố nghiêm túc chứ?".
"Nếu hôm nay Thu Yến không vào được cánh cửa này, thì tức là nhà họ Lương không chịu trả lại công bằng cho Lương Phong Nghiêm này. Nếu vậy thì bố cũng không cần chờ ba ngày nữa, hôm nay bố sẽ cùng con rời khỏi nhà họ Lương!", Lương Phong Nghiêm tức giận nói.
Nhìn có vẻ Lương Phong Nghiêm đã hạ quyết tâm giải quyết chuyện này.
Lâm Chính chần chừ một lát rồi gật đầu: "Vâng, con đến khách sạn đón họ luôn đây".
"Được, bố đi gặp gia chủ, đi gặp đám bác cả!".
Lương Phong Nghiêm đứng dậy, lập tức rời đi.
Lâm Chính cũng đi theo.
"Chú Nghiêm!".
Lương Sinh đang nóng lòng chờ đợi bên ngoài vội vàng bước tới.
"Cháu cùng Tiểu Chính đi đón thím và em dâu về đây, chú đi gặp bác cả", Lương Phong Nghiêm trầm giọng nói.
"Việc này… được… được…", Lương Sinh có chút sửng sốt, nhưng vẫn đồng ý.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên giọng nói già nua.
"Tiểu Nghiêm, bác đi cùng cháu!".
Mọi người quay ra nhìn, thấy một cô gái đỡ một ông lão bước vào.
Chính là Lương Hồng Anh và Lương Vệ Quốc.
"Bác ba?".
Lương Phong Nghiêm sáng mắt lên, vội vàng bước tới đón.
Lương Vệ Quốc gật đầu, đi tới trước mặt Lâm Chính, trầm giọng nói: "Cậu Lâm, cậu đừng tức giận, cậu yên tâm, chuyện này dù tôi có phải liều cái mạng già cũng sẽ lấy lại công bằng cho cậu! Xin cậu cho tôi chút thời gian!".
"Ông Lương đã nói vậy rồi thì đương nhiên Lâm Chính sẽ cho ông chút thời gian, nhưng chuyện này không phải là tôi nể mặt ông, mà là nể mặt bố nuôi tôi. Nếu không được thì hãy báo ngay với tôi", Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.
Lương Phong Nghiêm là bố nuôi anh, anh sẽ khách sáo, nhưng những người khác của nhà họ Lương không liên quan đến anh, anh không cần phải nể mặt.
Đương nhiên Lương Vệ Quốc biết rõ điều này, khẽ gật đầu đáp: "Cậu yên tâm, tôi sẽ nhanh chóng cho cậu câu trả lời".
Dứt lời, Lương Vệ Quốc trầm giọng nói: "Tiểu Nghiêm, chúng ta đi".
"Vâng, bác ba".
Lương Phong Nghiêm đáp, rồi cùng Lương Vệ Quốc bước vào nhà họ Lương.
Lâm Chính chẳng nói chẳng rằng, gọi điện thoại cho nữ thư ký ở khách sạn.
Khoảng nửa tiếng sau, mấy người Tô Nhu và Lương Thu Yến đến nhà họ Lương dưới sự hộ tống của một đám binh vương.
"Sắp xếp phòng ở cho vợ tôi và mẹ nuôi tôi".
Lâm Chính nói với Lương Sinh.
"Còn không mau đi sắp xếp?", Lương Sinh lập tức quát người nhà họ Lương ở bên cạnh.
"Anh Sinh, việc này…”, người nhà họ Lương ở bên cạnh tỏ vẻ khó xử.
“Còn ngây ra đó làm gì? Mau đi đi!”, Lương Sinh đạp một cái vào mông người kia.
Anh ta lập tức chạy đi.