NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Hành động này của Lâm Chính khiến Tô Nhu vô cùng ngạc nhiên. 

Người đàn ông cũng nhìn Lâm Chính với vẻ mặt kỳ quái, đánh giá anh một lượt: "Vợ của anh? Lẽ nào… anh chính là Lâm Chính ở rể nhà họ Tô?". 

"Ồ, danh tiếng của tôi đã vượt ra khỏi Giang Thành rồi cơ à?", Lâm Chính buông tay ra, bình thản nói. 

"Cũng không phải, ai thèm quan tâm một kẻ vô dụng chứ? Sở dĩ tôi biết anh là do cô Tô Nhu thôi", người đàn ông mỉm cười nói. 

Rõ ràng là câu châm chọc, nhưng anh ta nói mà không mất chút phong độ nào. 

Lâm Chính nhíu mày. 

"Anh Sóc Phương, thực sự rất xin lỗi, anh ấy có chút không hiểu chuyện, đã gây rắc rối cho anh rồi, tôi xin lỗi", Tô Nhu vội bước tới, cúi người nói. 

"Không sao, không sao, cô Tô, cô đừng để bụng", người đàn ông xua tay. 

Lâm Chính đang định lên tiếng, nhưng cảm giác có người lén kéo áo mình, anh ngoảnh sang, là Tô Nhu, lúc này cô đang nháy mắt với anh. 

Lâm Chính thấy thế chỉ đành ngậm miệng lại. 

"Lúc nào thì hai người ly hôn?", đúng lúc này, người đàn ông kia hỏi một câu. 

Anh ta vừa dứt lời, Tô Nhu lập tức ngây ra. 

"Anh nói cái gì?", sắc mặt Lâm Chính lập tức sa sầm. 

"Ha ha, anh Sóc Phương thật là biết nói đùa…", Tô Nhu lập tức nặn ra nụ cười, vội vàng giảng hòa. 

Người đàn ông tên Sóc Phương này còn định nói gì đó, thì một người phục vụ ở bên cạnh bước tới, kề vào tai anh ta nói nhỏ mấy câu. 

Sóc Phương khẽ gật đầu, rồi tỏ vẻ áy náy nói với Tô Nhu: "Cô Tô, rất xin lỗi, phía tôi có mấy vị khách quý, tôi phải đi tiếp đón đã. Các cô cứ tìm chỗ ngồi, thưởng thức món ngon rượu ngon, chờ triển lãm bắt đầu đi, tôi sẽ quay lại sau". 

"Được, được, anh Sóc Phương, anh bận thì cứ đi đi", dáng vẻ Tô Nhu được chiều mà sợ, vội vàng đáp. 

"Tôi xin phép", Sóc Phương nở một nụ cười quyến rũ, rồi rời đi cùng người phục vụ kia. 

Tô Nhu đưa mắt nhìn theo. 

Chờ Sóc Phương đi xa rồi, cô mới quay phắt lại, sau đó trừng mắt nhìn Lâm Chính. 

"Anh làm cái gì thế hả?", cô nhỏ giọng trách. 

"Anh làm cái gì là sao?", Lâm Chính khó hiểu hỏi. 

"Anh có biết người này là ai không?". 

"Không biết…" 

"Em nói cho anh biết, đây là Tổng giám đốc Sóc Phương của tập đoàn Duy Tinh Yên Kinh. Anh có biết tập đoàn Duy Tinh không? Chính là tập đoàn hàng đầu lớn nhất nước ta trong ngành sản phẩm làm đẹp và may mặc, anh ta chính là một trong các bên tổ chức triển lãm này đấy. Nếu không nhờ lời mời của anh ta, thì em làm gì có tư cách đến đây? Anh hiểu không?", Tô Nhu tức giận nói. 

"Hóa ra là vậy… Nhưng anh làm sai điều gì sao?", Lâm Chính hỏi vặn lại Tô Nhu. 

Tô Nhu lập tức á khẩu. 

Đúng vậy… Lâm Chính đã làm sai điều gì chứ? 

Anh chỉ không muốn một người đàn ông xa lạ chạm vào vợ mình thôi mà… 

Tô Nhu há miệng, sau đó hừ một tiếng: "Lần sau nếu người khác muốn hôn tay em để chào hỏi thì cấm anh làm bừa, rõ chưa?”. 

"Vậy anh nên đứng ở bên cạnh trơ mắt nhìn người đàn ông khác hôn vợ mình sao?", Lâm Chính lại hỏi. 

"Anh… đồ ngốc này! Anh nghĩ em không biết đường tránh sao? Tóm lại anh đừng nhúng tay vào là được!", Tô Nhu tức đến ngứa răng, cáu kỉnh giậm chân, rồi đi sang bên cạnh. 

Lâm Chính lắc đầu. 

Anh vẫn không cảm thấy mình đã làm sai điều gì. 

Tuy hai người rồi sẽ ly hôn, nhưng chưa đến lúc ly hôn, thì Tô Nhu vẫn là vợ anh. Nếu đã là vợ mình, thì anh không cho phép người đàn ông khác động vào. 

Sóc Phương đi mất, Tô Nhu chẳng quen biết ai ở đây, bèn đi tới ngồi xuống một chiếc bàn tròn còn trống, gọi một ly rượu vang, rồi uống một mình. 

Uống được mấy ngụm, sắc mặt cô liền đỏ ửng, trông càng xinh đẹp hơn. 

Lâm Chính cũng ngồi xuống, nhưng tay vẫn bê đĩa bít tết. 

"Anh làm sao vậy? Vẫn chưa ăn no sao?", Tô Nhu lườm anh một cái. 

"Ừ, lại hơi đói rồi", Lâm Chính cắt một miếng bít tết, tao nhã nhét vào miệng, rồi nhai một cách chậm rãi. 

Tuy không xinh đẹp chói mắt, rạng rỡ bốn phương như Tô Nhu, nhưng hành động cử chỉ của Lâm Chính lại có khí chất đặc biệt. 

Vô cùng thu hút. 

Tô Nhu yên lặng nhìn Lâm Chính, không biết tại sao lại có chút si mê. 

Cách đó không xa, Sóc Phương vừa tiếp đón khách quý xong liền quay người lại, nhìn về phía Tô Nhu, rồi khẽ vẫy tay. 

Một người đàn ông lập tức bước tới. 

"Cậu chủ có gì phân phó ạ?". 

"Còn chưa ai dám tóm lấy tay tôi, nói với tôi hai chữ "tự trọng", anh biết nên làm thế nào rồi chứ?", Sóc Phương bình thản nói. 

"Bây giờ tôi sẽ ném người này ra ngoài!", người kia trầm giọng đáp. 

"Ném? Thô lỗ quá, cái cô Tô Nhu kia nhìn có vẻ không tệ, tôi không muốn để cô ta nghĩ tôi là người không có phong độ". 

"Cậu chủ, tôi biết nên làm thế nào rồi". 

"Đi đi, làm kín đáo chút, tự nhiên chút". 

"Vâng", người kia nói xong liền xoay người rời đi. 

Lâm Chính ăn hai miếng bít tết, uống một ly rượu vang, vô cùng hưởng thụ. 

Tô Nhu chỉ nhìn anh chằm chằm, tuy nhìn Lâm Chính ăn có mỹ cảm đặc biệt, nhưng không biết tại sao cô vẫn có chút hối hận vì đã dẫn theo người đàn ông này. 

"Anh đi vệ sinh một lát", Lâm Chính mỉm cười nói với Tô Nhu, rồi đứng dậy. 

Nhưng đúng lúc anh đứng dậy… 

"Ui da", phía sang vang lên một tiếng kêu, sau đó một bóng người ngã nhào xuống đất. 

"Ông xã, ông xã, anh không sao chứ?", tiếng kêu kinh hãi vang lên, sau đó một người phụ nữ mặt trát đầy phấn, mặc xường xám xẻ tà vội vàng đỡ một gã béo dưới đất dậy. 

Gã béo kia cả người tròn vo, đứng dậy vô cùng khó khăn, dáng vẻ khôi hài khiến mọi người xung quanh cười ầm lên. 

Lâm Chính nhíu mày, cảm thấy không ổn. 

"Khốn kiếp!". 

Gã béo kia bò dậy, chỉ tay vào Lâm Chính, tức giận chửi mắng: "Mày làm sao thế hả? Có mắt không thế? Có biết là đã va vào tao rồi không?". 

Va vào? 

Lâm Chính có thể chắc chắn anh, thậm chí là ghế của anh không hề chạm vào gã béo này. 

Rất rõ ràng! 

Đối phương đến để gây sự! 

Ánh mắt Lâm Chính lóe lên, ngoảnh sang bình thản nói: "Tôi va vào anh sao? Vậy thì xin lỗi, tôi rất xin lỗi anh". 

"Xin lỗi? Xin lỗi cái mả mẹ mày ấy! Nếu chỉ cần xin lỗi là xong thì trên đời này còn gì là công bằng nữa?", gã béo tức giận chỉ vào Lâm Chính chửi mắng. 

Thu hút sự chú ý của không ít khách mời xung quanh. 

Tô Nhu cũng nhíu mày đứng lên. 

"Vậy anh muốn công bằng thế nào?", Lâm Chính hỏi gã béo kia. 

"Quỳ xuống dập đầu với tao mới coi như có thành ý, hiểu không?", gã béo tức giận hừ một tiếng. 

Quỳ xuống dập đầu? 

Quỳ với gã béo này trước bao nhiêu người như vậy? Như thế chẳng phải sẽ mất sạch thể diện? Như thế chẳng phải sẽ hủy hoại một người hay sao? 

"Chào anh, có phải anh có hiểu lầm gì không? Nếu là hiểu lầm thì mọi người nói rõ ra là được, không cần phải làm căng như vậy chứ?", Tô Nhu bước tới, nặn ra một nụ cười nói. 

Gã béo liếc nhìn Tô Nhu, đôi mắt bé bằng hạt đậu lập tức tỏa ra tia sáng, nhưng gã nhanh chóng thu lại ánh mắt, hừ lạnh nói: "Cậu ta va vào tôi, thì phải quỳ xuống xin lỗi! Tôi nói cho cô biết, dù các cô có là ai, nếu hôm nay không cho tôi câu trả lời hài lòng, thì không xong với tôi đâu".

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi