NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Dòng máu bất ngờ khiến Tô Nhu kinh hãi, cô thư ký kia cũng bị dọa sợ.  

Lâm Chính ngạc nhiên, vội vàng lấy châm bạc ra đâm vào vùng bụng.  

Máu tươi đang chảy ra không ngừng cuối cùng cũng cầm được.  

"Lâm Chính, rốt… rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Anh bị thương sao?", Tô Nhu tròn mắt hỏi, giọng nói đầy sợ hãi.  

"Chỉ là lúc đi đường không cẩn thận bị vấp…", Lâm Chính chần chừ một lát rồi đáp.  

"Bị vấp?", Tô Nhu sửng sốt: "Anh vấp phải cái gì mà bị thế này được?".  

"Lúc đi đường anh bị trượt chân ngã, vấp vào hòn đá, lúc đó thì không có cảm giác gì, không ngờ lại chảy cả máu, biết thế này anh đến bệnh viện khám rồi", Lâm Chính có chút ngại ngùng nói.  

"Vậy sao? Nhưng sắc mặt anh tái lắm", ánh mắt Tô Nhu tỏ vẻ nghi hoặc.  

"Không cần đâu, anh băng bó qua loa là được. Em đừng quên, tốt xấu gì anh cũng là bác sĩ, tình hình thế nào anh là người rõ nhất", Lâm Chính cười đáp.  

Tô Nhu vẫn nửa tin nửa ngờ, nhưng nghe Lâm Chính nói vậy, cô cũng không nhiều lời nữa.  

"Anh đi xử lý vết thương đi, có cần em đi cùng anh đến bệnh viện băng bó không? Phải khử trùng nữa!", Tô Nhu nhìn bộ vest thấm máu của Lâm Chính, hơi nhíu mày nói.  

"Không cần, không cần, anh mang theo băng gạc rồi, xử lý qua loa là được, mấy ngày nữa là khỏi thôi, chỉ là vết thương ngoài da mà”, Lâm Chính nặn ra một nụ cười, sau đó vội vàng về phòng.  

Tô Nhu không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn Lâm Chính đầy nghi hoặc.  

“Tiểu Tây!”.  

“Sao vậy anh Lâm?”.  

“Bỏ bộ quần áo này vào máy giặt giúp tôi với”, Lâm Chính nói.  

“Được”.  

Thư ký đi đến cửa, cầm bộ quần áo Lâm Chính đặt ở cửa cho vào máy giặt.  

Đúng lúc cô ta định ném quần áo vào trong thì liếc thấy bên trong bộ vest vẫn còn mác…  

“Ủa? Chẳng phải bộ quần áo này của anh Lâm là do Chủ tịch Tô mua sao? Anh Lâm vẫn chưa cắt mác à?”, cô thư ký lẩm bẩm, cũng không quan tâm mà giật mác ra rồi nhét bộ quần áo vào máy giặt.  

Xảy ra chuyện như vậy, nên Tô Nhu vô cùng lo lắng bất an, ngủ cũng không được ngon giấc.  

Sáng hôm sau cô liền cùng Lâm Chính trở về Giang Thành.  

Tuy đã trở về tập đoàn Duyệt Nhan, nhưng trái tim Tô Nhu vẫn đập thình thịch.  

Cô biết lần này mình đã đắc tội với Sóc Phương.  

Ở Hoa Quốc, nếu đắc tội với người cấp bậc như Sóc Phương thì e rằng công ty sẽ rất khó phát triển. Hơn nữa, công ty về sản phẩm làm đẹp dưới trướng Sóc Phương cũng rất có tiếng tăm trong ngành. Nếu anh ta rắp tâm muốn xử lý Tô Nhu thì sau này chắc chắn cô sẽ không được yên ổn.  

“Chẳng lẽ phải chuyển ngành sao?”.  

Tô Nhu ngồi trong phòng làm việc, thở ngắn than dài.  

Đúng lúc này, thư ký cầm điện thoại vội vàng đẩy cửa phòng làm việc, kích động nói: “Chủ tịch, Chủ tịch, xảy ra chuyện rồi!”.  

“Xảy ra chuyện?”, Tô Nhu sợ đến nỗi đứng bật dậy: “Xảy ra chuyện gì vậy?”.  

“Cô mau đọc báo đi!”, thư ký đưa điện thoại cho cô.  

Tô Nhu cầm lấy, nhìn một hồi rồi lập tức ngạc nhiên.  

“Triển lãm quốc tế Thượng Hỗ bất ngờ hủy bỏ? Smith vội vàng rời khỏi Thượng Hỗ, Tư Mã Sóc Phương không biết đi đâu?”, Tô Nhu mở to mắt, nhìn tiêu đề bài báo, trong đầu ong lên.  

“Người trong bài báo nói hình như buổi triển lãm xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vách tường và mặt sàn của tầng đó có vấn đề về chất lượng, tiềm ẩn rủi ro an toàn nghiêm trọng, nên đã vội vàng hủy bỏ. Có người vào trong xem, phát hiện vách tường và mặt sàn ở đó đều bị nứt ra, bây giờ khách sạn đã đóng cửa”, thư ký nói.  

“Vậy à…”, Tô Nhu cười chua chát, không nói gì.  

Chỉ là hủy bỏ triển lãm, không liên quan gì đến cô, nếu Tư Mã Sóc Phương truy cứu thì vẫn truy cứu được.  

Nhưng đáng tiếc quá.  

Nếu biết thế này thì chắc chắn Tô Nhu sẽ nghĩ cách kéo dài thời gian đến lúc hủy bỏ triển lãm mới rời đi. Như vậy cũng không đến mức trở mặt với Tư Mã Sóc Phương, có thêm một kẻ thù.  

Thôi bỏ đi.  

Chuyện đến nước này, đến đâu hay đến đó vậy.  

Tô Nhu thở dài nghĩ.  

Nhưng đúng lúc này, điện thoại của thư ký bỗng rung lên.  

Tô Nhu sửng sốt, liếc nhìn hiển thị màn hình.  

“Là điện thoại của lễ tân sao?”, thư ký nói.  

Tô Nhu suy nghĩ một lát rồi bấm nút nghe.  

“Chị Tây, ở đây có một vị khách muốn gặp Chủ tịch”, giọng nói của cô gái ở quầy lễ tân vang lên.  

“Là ai vậy?”, Tô Nhu hỏi.  

“Chủ tịch?”, cô gái ở quầy lễ tân hơi kinh ngạc, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, vội đáp: “Anh ta nói anh ta tên là Smith”.  

“Smith?”.  

Trái tim Tô Nhu hẫng một nhịp, còn tưởng là mình nghe nhầm.  

Là anh Smith kia sao?  

Không thể nào!  

Sao anh ta lại đến đây chứ?  

Hơi thở của Tô Nhu trở nên dồn dập, đầu óc quay cuồng, nhưng vẫn cẩn thận hỏi: “Cô hỏi xem anh Smith này… có phải là Smith William không?”.  

“Vâng”, lễ tân bỏ điện thoại ra, sau đó hỏi một câu bằng tiếng Anh, rồi nói tiếp: “Chủ tịch Tô, anh ta nói anh ta tên là Smith William, mới từ Thượng Hỗ tới. Anh ta nói trước đó còn từng gặp cô”.  

“Là anh ta thật sao?”.  

Tô Nhu gần như là hét lên, vội nói: “Mau, mau mời anh ta lên đây… Không, bảo anh ta đợi ở đó, tôi xuống đón ngay đây!”.  

“Vâng… Vâng, Chủ tịch Tô”, lễ tân ngạc nhiên.  

Tô Nhu tắt điện thoại, lập tức kéo thư ký chạy như bay xuống cửa công ty.  

Lúc này, Smith đang nơm nớp lo sợ chờ đợi.  

Tô Nhu không biết rằng hiện giờ Smith đang vô cùng sợ hãi và bàng hoàng.  

Nhất là sau khi rời khỏi hiện trường buổi triển lãm…  

Lâm Chính băng bó xong liền đến học viện Huyền Y Phái.  

Chuyện phía Kỳ Dược Phòng vẫn chưa xử lý xong, anh không có nhiều thời gian để nhàn nhã.  

“Thầy đến rồi à?”.  

Tần Bách Tùng thấy Lâm Chính quay lại học viện thì lập tức mừng rỡ, lập tức bước tới đón.  

“Phía Kỳ Dược Phòng đã hồi âm chưa?”, Lâm Chính hỏi ngay.   

Anh tin đả kích đến từ các phía đã gióng lên hồi chuông cảnh báo cho Kỳ Dược Phòng, bọn họ nên thỏa hiệp mới phải.  

Nhưng Tần Bách Tùng lại đanh mặt, chần chừ một lát mới đáp: “Vẫn chưa?”.  

“Vậy sao?”, Lâm Chính nhíu mày.  

Hình như anh bỗng phát giác ra gì đó, nhìn chằm chằm Tần Bách Tùng: “Bách Tùng, ông quay lại đây”.  

“Quay lại làm gì?”, vẻ mặt Tần Bách Tùng mất tự nhiên, ho một tiếng rồi điều chỉnh cơ thể, nhìn thẳng vào Lâm Chính.  

Sắc mặt Lâm Chính trầm xuống, giơ tay ra ấn vào vai Tần Bách Tùng, sau đó xoay lại.  

Tần Bách Tùng lập tức quay lưng về phía anh.  

Ông ta vừa quay lại, Lâm Chính đã liếc thấy băng vải như ẩn như hiện sau lưng áo sơ mi của Tần Bách Tùng.  

Anh vén áo của Tần Bách Tùng lên, chỉ thấy trên tấm lưng già nua của ông ta chi chít vết thương, chỗ nào cũng có dấu vết vừa băng bó xong, thậm chí có chỗ còn đang rỉ máu.  

Sắc mặt Lâm Chính thoắt cái trở nên lạnh lùng: “Chuyện này là sao?”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi