“Đây là Đông y thần kỳ đó sao?”
Anna không dám tin, đôi mắt xanh lam của cô ta ánh lên vẻ kinh hoàng.
Hiện tại máy móc hiện đại không thể nào tiến hành cầm máu được trong tình huống này.
Vậy mà người trước mặt đây chỉ dùng đầu ngón tay là có thể làm được.
Rốt cuộc là anh dùng nguyên lý gì vậy? Đây là cách mà các thần linh đang làm sao?
Anna bụm miệng.
Những bác sĩ khác cũng tỏ ra kinh hoàng.
Người trong phòng cấp cứu không biết gì, đang định chạy vào nhưng bị Hồ Dũng ngăn lại.
“Viện trưởng Hồ…”, có người định nói gì đó.
“Để cậu ấy thử”, Hồ Dụng quát nhẹ.
“Nhưng nếu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?”
“Chuyện gì? Giờ đã là có chuyện rồi, còn có thể xảy ra chuyện nghiêm trọng hơn sao?”, Hồ Dũng trừng mắt với người bác sĩ vừa mới phát ngôn.
Người này rụt cổ, không dám nói gì nữa.
Thực ra Hồ Dũng cũng không tin Lâm Chính nhưng đến cả Lâm Chính cũng hành động rồi thì ông ta cũng không kịp làm gì nữa.
Thế nên ông ta đành phải cá cược mà thôi.
Hi vọng là có thể xảy ra kỳ tích.
Hồ Dũng thầm cầu nguyện.
“Bác sĩ Lâm, kim châm cứu tới rồi”, ông Tề cầm túi kim châm vội vàng chạy vào.
“Khử trùng”, Lâm Chính một tay ấn lên ngực của bác sĩ Jesse, một tay lật mí mắt của người này lên.
Ông Tề bắt đầu khử trùng.
Lúc này Anna mới chợt bừng tỉnh, vội vàng hỏi bằng tiếng Trung vô cùng lưu loát: “Xin hỏi, có cần tôi giúp gì không?”
Lâm Chính nhìn cô ta, thấy cô ta có vẻ nghiêm túc thì gật đầu: “Hút máu bầm và chuẩn bị sốc điện”.
“Ok”
Anna lập tức phối hợp với những bác sĩ còn lại.
Bên ngoài nhìn vào, không ai dám lên tiếng.
Bàn tay Hồ Dũng bắt đầu đổ mồ hôi.
Những người khác cũng vô cùng căng thẳng.
Cục trưởng Hác của Cục vệ sinh cũng vội vàng tới nơi.
Sau khi Jesse xảy ra chuyện, ông ta là người đầu tiên xử lý mọi chuyện đồng thời nhanh chóng liên hệ Hiệp hội Y tế Quốc tế.
giờ ông ta mới xong việc và chạy tới đây.
“Người này là ai vậy?”, Cục trưởng Hác nhìn thấy Lâm Chính thì giật mình.
“Suỵt!”, bác sĩ bên cạnh ra hiệu cho ông ta im lặng.
Cục trưởng Hác lập tức ngậm miệng.
Lúc này không ai dám làm phiề Lâm Chính, dù đi đóng cửa lại cũng không dám.
Những vết bầm khắp người bệnh nhân, ông Tề nhìn mà tái mặt: “Hóa ra là vỡ mạch máu dẫn đến chuyện này à?”
“Đúng vậy, hơn nữa có nhiều nơi bị vỡ mạch cùng một lúc.
Dù là những vết thương rất nhỏ nhưng đủ để lấy mạng của anh ta.
Huyết áp của Jesse vốn không ổn định.
Mấy ngày này lại bận bịu, cộng thêm vừa xuống máy bay, nhịp tim bất ổn.
May mà động mạch của anh ta không bị tổn thương, nếu không thì có lẽ đã không còn giữ được mạng nữa rồi”, Anna nói.
“Hóa ra là vậy…Nếu vậy thì làm sốc điện vùng lồng ngực có khi nào khiến cho mạch máu vỡ nhiều hơn không?”, ông Tề lo lắng hỏi.
“Tôi cũng lo lắng điều đó.
Định tiến hành phục hồi tim nhưng không ngờ lại chảy máu nhiều hơn! Nếu như tiến hành sốc điện thì rất có khả năng khiến bệnh nhân tử vong nhanh hơn”, Anna vừa nói vừa nhìn Lâm Chính.
Có vẻ như là cô ta muốn nói cho Lâm Chính nghe thấy suy nghĩ của mình.
Đáng tiếc, Lâm Chính chỉ chú tâm tới châm cứu, dường như không nghe thấy họ đang nói gì.
Anna vô cùng thất vọng.
Mười ba cây kim đâm ngay lồng ngực của Jesse.
Lâm Chính đưa tay lên, ấn vào động mạch cổ của anh ta.
“Khâu vết thương lại”, Lâm Chính lên tiếng.
Vết thương không lớn, Anna cũng học y nên nhanh chóng xử lý xong.
Lâm Chính cầm bàn sốc điện lên và bắt đầu thao tác.
Anna và ông Tề kêu dừng lại nhưng Lâm Chính đã đặt bàn điện xuống.
Bụp!
Cơ thể Jesse giãy mạnh, giống như một con cá giãy đành đạch.
Sau đó anh ta lại nằm xuống, một giây sau, Lâm Chính là thực hiện tiếp.
“Lần này có lẽ tình huống sẽ càng trở nên nghiêm trọng hơn rồi”.
“Thằng nhóc này có làm được không đấy?”
“Cậu ta trẻ tuổi như vậy.
Theo lý mà nói cũng chỉ là thực tập sinh của viện y học thôi, sao có thể điều trị được cho Jesse chứ?”
“Đúng vậy, đến chúng tôi cũng không làm gì được.
Chỉ có bác sĩ Anna mới kiểm tra ra được một vài vấn đề của anh ta, vậy tên nhóc này có thể chữa trị được không?”